“Hướng dẫn đặt tên”.
“Cơ bản về thanh luật”.
“Cách bồi bổ trong thời gian mang thai”.
“Còn cái này nữa, Đạo âm dương phu thê, phụt... Dạ Mặc Uyên, chàng đọc cái gì vậy?”
Mỗi lần Cố Thanh Hy nói một câu, vẻ mặt Dạ Mặc Uyên sẽ xấu hổ thêm một phần, hắn vội vàng cất những cuốn sách kia, làm ra vẻ bình tĩnh.
“Dạo này không biết Thanh Phong làm việc kiểu gì, sao lại đưa những thứ này cho bản vương nhỉ? Ngày mai bản vương sẽ sai người đốt hết”.
Cố Thanh Hy lười biếng ngồi dựa vào giường quý phi, cười như không cười liếc xéo hắn.
“Vương gia, thật ra đọc cái này không có gì phải xấu hổ. Chàng yên tâm, ta sẽ không nói ra ngoài”.
“Chết tiệt, bản vương là ai mà cần phải đọc những cuốn sách đó?”
“Vâng vâng vâng, vương gia dưới một người, trên vạn người, quyền thế ngập trời, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, đâu cần phải đọc những thứ này. Có điều vương gia, ta hỏi chàng một câu nhé, chàng muốn có một đứa con lắm hả?”
“Bản vương không ngại có con”.
Câu này của hắn đã thừa nhận theo cách trá hình rằng hắn muốn có con, một đứa con của hắn và Cố Thanh Hy.
Cố Thanh Hy đã hiểu đại khái ý của hắn.
Trước đây hai chân hắn tàn phế, có lẽ không thể sống như người bình thường.
Bây giờ hai chân hắn đã bình phục, muốn có con cũng bình thường.
Nể tình hắn đã giúp nàng nhiều chuyện, nàng sẽ bỏ ra chút công sức tìm thiếp thất cho hắn, giúp hắn sinh vài đứa bé mập mạp, sớm ngày nối dõi tông đường.
“Vương gia, chàng thích nữ nhân thế nào?”
“Nàng hỏi việc này làm gì?”
“Không có gì, ta chỉ tâm sự thôi”, Cố Thanh Hy giả vờ lấy một cuốn sách che mặt mình, sau đó quan sát thư phòng từ góc độ Dạ Mặc Uyên không nhìn thấy.
Dạ Mặc Uyên vui vẻ, cuối cùng nữ nhân này cũng có chút lương tâm rồi.
Giọng Dạ Mặc Uyên có phần dịu dàng ít thấy: “Bản vương hi vọng nàng ấy có thể dịu dàng và ngoan ngoãn một chút, đừng suốt ngày câu tam đáp tứ, trêu hoa ghẹo nguyệt”.
Cố Thanh Hy gật đầu như thật: “Đây là điều nên có, tất cả nam nhân đều không thích nữ nhân đa tình”.
Dạ Mặc Uyên tưởng Cố Thanh Hy muốn nói với hắn rằng nàng chuẩn bị cải tà quy chính, sau này sẽ ngoan ngoãn ở vương phủ, không mập mờ với đám người Tiêu Vũ Hiên và Tư Mạc Phi nữa.
Cơn giận tích tụ mấy ngày nay đều tan biến.
“Vương gia, hôm khác ta sẽ tặng chàng một món quà”.
“Ồ.. Quà gì đấy?”, Dạ Mặc Uyên có chút hứng thú, cũng có chút vui vẻ.
Không uổng công hắn đã mất rất nhiều nội lực vì nàng.
Lúc trước trên núi Hồ Lô Huyết, Cố Thanh Hy giải độc cho hắn được một nửa thì chuồn mất, hắn định tính sổ với nàng, nhưng với biểu hiện của nàng lúc này, hắn sẽ bỏ qua chuyện trước đây.
“Hì hì, bí mật, đến lúc đó chàng sẽ biết”.