“Chính là cô rắn nhỏ bé xinh đẹp rực rỡ nhất á”.
Trong hoa viên lúc nhúc toàn rắn là rắn, hết đàn này tới tốp khác, nàng đâu biết con nào đẹp nhất, cũng đâu biết con nào là Tiểu Hoa chứ.
Tuy Tiểu Cửu Nhi rất không đáng tin, nhưng suy cho cùng, nó vẫn cứu nàng mấy lần vào những lúc mấu chốt, bởi vậy Cố Thanh Hy liền ôm lấy thân rắn tròn vo của nó, giọng điệu cũng dịu đi: “Thôi nào, đừng khóc nữa, ngươi khóc khiến ta choáng váng cả đầu rồi nè, năm con heo nướng nhé”.
“Tâm hồn mỏng manh yếu đuối của ta đau quá đi, năm con heo nướng sao bù lại được”.
“Vậy ngươi muốn thế nào?”
“Phải tổ chức yến tiệc toàn thịt lần nữa, ta muốn mời bạn bè để lấy lại thể diện”.
“…”
Có phải con rắn này đi theo nàng lâu quá rồi nên cũng hiểu được cách dùng “kế” để phỉnh lừa nàng rồi không?
Sao nàng cứ cảm thấy sai sai ở đâu đó thế nhỉ?
“Nếu cô không đồng ý, ta… ta sẽ đâm đầu chết ngay tại đây”.
“Vậy ngươi đâm đi”.
“Chủ nhân à, nể mặt Tiểu Cửu Nhi biết điều như thế, cô hãy cho ta lấy lại chút mặt mũi đi, bằng không, chẳng những là loài rắn mà các loài vật khác cũng sẽ coi thường ta mất thôi”.
Tiểu Cửu Nhi cứ lèo nhèo mãi, nó giả bộ đáng thương nhìn nàng bằng đôi mắt đẫm lệ.
Tuy biết rõ nó đang giả bộ nhưng Cố Thanh Hy vẫn đồng ý.
“Một ngày, cho ngươi nhiều nhất một ngày để mời bạn bè, nếu quá thời gian thì đừng trách ta trở mặt không nể mặt rắn mà ‘xử’ ngươi luôn đó”.
“Được á, một ngày thì một ngày, vậy thịt đâu, có đủ ăn “khum” thế?”
“…”
“Ngươi cần bao nhiêu thịt?”
“Càng nhiều càng tốt”.
“Sao ngươi không đi ăn cướp luôn đi”.
“Chủ nhân, chỉ cần cô đồng ý yêu cầu nho nhỏ này của Tiểu Cửu Nhi, từ giờ trở đi, Tiểu Cửu Nhi chắc chắn sẽ ăn ít thịt và nghe lời hơn, cô bảo ta làm gì thì ta sẽ làm cái đó”.
“Cốc cốc cốc…”
Thanh Phong bỗng gõ cửa, bưng tổ yến tiến vào.
“Vương phi nương nương, tổ yến vừa được chưng xong, nhân lúc còn nóng người uống đi ạ”.
Thanh Phong đặt tổ yến lên bàn, sau đó co cẳng muốn trốn.
Không biết vì sao, cậu ta vừa nhìn thấy vương phi là sợ hãi.