Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Cố Thanh Hy khó hiểu: “Chẳng phải cô bảo sợi dây chuyền đó là vật xui xẻo sao? Nếu là vật xui xẻo thì tại sao ta phải giữ nó trên người? Mấy ngày nay tâm trạng không được tốt nên ta đã vứt sợi dây chuyền đó xuống sông như vứt rác, cảm thấy toàn thân rất thoải mái, buồn phiền trong lòng cũng tan biến, cảm ơn cô nhé, Đương Đương công chúa”.  

 

Đương Đương công chúa nổi giận la lên: “Ngươi đã vứt nó xuống sông nào?”  

 

“Hung dữ thế? Ta tiện tay vứt đi, làm sao mà biết vứt ở đâu, chắc là sông Phong Tử”.  

 

Sông Phong Tử?  

 

Đó là con sông nổi tiếng nguy hiểm ở Dạ Quốc.  

 

Hàng năm có không biết bao nhiêu người đã chết ở đó.  

 

Đương Đương công chúa rất muốn đánh chết nàng luôn cho rồi.  

 

Nàng ta phất tay áo bỏ đi.  

 

Liễu Nguyệt lo lắng: “Lão đại, Đương Đương công chúa đi vội vàng như thế, nàng ta sẽ không làm gì chứ?”  

 

“Chắc là biết sợi dây chuyền đó không phải đồ bình thường nên muốn đi vớt về, cứ kệ nàng ta đi”.  

 

“Thượng Quan phu tử đến...”  

 

“Bái kiến Thượng Quan phu tử”, tất cả học trò đồng loạt thi lễ.  

 

Cố Thanh Hy cũng lễ phép thi lễ.  

 

“Tất cả ngồi xuống đi”.  

 

Thượng Quan Sở vẫn lịch sự như trước, trên mặt là nụ cười nhẹ như ấm áp, như lạnh nhạt, như dịu dàng, mỗi cử chỉ đều có cảm giác tao nhã khôn xiết.  

 

Dáng người hắn ta cao ráo, dung mạo xuất chúng, đường nét khuôn mặt góc cạnh như tác phẩm trời ban xuất sắc nhất, khiến người ta chỉ thoáng nhìn đã muốn chìm đắm.  

 

Đặc biệt là khí chất xuất trần thoát tục, trích tiên thanh nhã trên người hắn ta.  

 

Không đợi Thượng Quan Sở lên tiếng, Cố Thanh Hy đã nói trước: “Thượng Quan phu tử, ta đã là Dạ Vương phi nên không cần thiết phải tiếp tục đi học ở học viện, dù sao ta cũng đã thành thân rồi”.  

 

Thượng Quan Sở nhìn cuốn sách trong tay, thậm chí không ngẩng đầu lên, chỉ thản nhiên đáp: “Cô hỏi thử xem trong số họ có mấy người chưa có con cái”.  

 

Cố Thanh Hy nhìn về phía các đồng học.  

 

Liễu Nguyệt và Vu Huy la lên: “Chúng ta chưa có thê tử, càng không có con cái”.  

 

Ngoại trừ hai người, hầu như tất cả những người khác đều không lên tiếng.  

 

Cố Thanh Hy cạn lời.  

 

Thao tác gì đây?  

 

Đã thành thân và có con cái rồi mà còn đi học làm gì nữa, cho nhi nữ của họ đi học còn hợp lý.  

 

Cố Thanh Hy đang định trở mặt với Thượng Quan Sở, sau đó rời khỏi học viện Hoàng gia, đột nhiên nghe Thượng Quan Sở nói.  

 

“Tiết học hôm nay rất tự do, chỉ cần các ngươi viết một câu chuyện nhỏ có thể thu hút mọi người, đồng thời làm mọi người cảm động là có thể giành hạng nhất”.  



“Phu tử, giành được hạng nhất có phần thưởng gì không ạ?” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK