“Được, ta nghe lời chàng”. Cố Thanh Hy dời mắt, giấu đi tất cả suy nghĩ trong đáy lòng.
“Mấy ngày nay nàng luyện được đan dược gì rồi, hay là gặp được kỳ ngộ nào đó, sao công lực lại tăng lên nhanh chóng vậy?”
Trong mắt Cố Thanh Hy có ánh sáng loé lên, không muốn nhắc tới chủ đề này: “Chỉ luyện mấy viên đan dược bình thường thôi, ta đâu biết thuật luyện đan gì đó. Còn việc năng lực tăng lên thì ta cũng không biết”.
Dạ Mặc Uyên không phải đồ ngốc, sao có thể không biết nàng đang trốn tránh vấn đề được.
Hắn nhắc nhở: “Dục tốc bất đạt, có lúc công lực tăng quá nhanh cũng không phải chuyện tốt”.
Cố Thanh Hy rũ mắt, hai tay siết chặt.
Công lực tăng nhanh lắm sao?
Nàng vẫn thấy quá chậm.
Dục tốc bất đạt ư?
Nàng không còn nhiều thời gian, con dân Ngọc tộc còn đang chờ nàng, chờ nàng tập hợp đủ bảy viên Long Châu.
“Vương gia, chẳng phải lần trước phòng đấu giá Phong Tương nói còn có một buổi đấu giá sẽ tổ chức sao? Mặc dù bây giờ đã quá thời gian nhưng ta vẫn muốn đi xem, chàng có thể đi với ta không?”
“Phòng đấu giá Phong Tương đã huỷ bỏ buổi đấu giá, thời gian cụ thể chưa được xác định nên buổi đấu giá đó vẫn chưa được tổ chức chính thức”.
Cố Thanh Hy mừng rỡ.
Trực giác mách bảo nàng rằng trong số những vật phẩm đấu giá của phòng đấu giá Phong Tương có thể sẽ có tung tích của Long Châu.
Hơn nữa nàng đã luyện rất nhiều đan dược và bỏ ra rất nhiều tiền, còn suýt chút nữa mất mạng, nàng phải kiếm một số tiền để đấu giá thứ mình cần mới được.
Nàng làm nũng: “Chàng đi với ta có được không?”
Dạ Mặc Uyên vốn định từ chối để nàng ở trong phủ nghỉ ngơi dưỡng sức, nhưng lời đến khoé miệng lại biến thành: “Được”.
“Cảm ơn vương gia, chàng tốt quá”.
Cố Thanh Hy đột nhiên nắm chặt cánh tay Dạ Mặc Uyên, cọ mặt mình vào cánh tay hắn.
Niềm vui sướng dâng lên trong lòng Dạ Mặc Uyên.
Hắn thích dáng vẻ Cố Thanh Hy ỷ lại mình.
“Nói cho ta biết nàng cần sách cổ da dê để làm gì? Ta muốn nghe lời nói thật”.
“Dù ta có nói thì chàng cũng sẽ không cho ta”.
Cố Thanh Hy vừa dứt lời, Dạ Mặc Uyên đã lấy cuốn sách cổ da dê ra đặt trước mặt nàng.
“Cho nàng đấy”.
Cố Thanh Hy ngạc nhiên: “Cho ta?”
Nàng có nghe lầm không?
“Ừm, cho nàng”, khoé miệng Dạ Mặc Uyên nhếch lên thành nụ cười nhẹ.
Cố Thanh Hy vui vẻ, lập tức cầm cuốn sách cổ da dê lên bắt đầu lật xem.
Trong sách được ghi chép rất nhiều toạ độ chằng chịt và ký hiệu tiếng Anh không nối được, nhìn thoáng qua hoàn toàn không biết rốt cuộc cuốn sách cổ này có nội dung gì.
Nàng đang định nghiên cứu kĩ hơn thì đã thấy một ánh mắt dò xét đang nhìn nàng chằm chằm, như thể muốn nhìn thấu nàng.