Con ngươi trong trẻo lạnh lùng của Diệp Phong liếc nhìn dây cột tóc quen thuộc, hắn ta cũng không phủ nhận.
Mọi người rối rít nhìn về phía dây cột tóc trên đầu Diệp Phong, dây cột tóc kia cũng thô ráp như vậy, chỉ là không phải dây cột tóc hắn ta đeo lúc chạng vạng tối.
“Nói, tại sao ngươi phải giết viện trưởng?”, Dung phu tử lại một lần nữa chất vấn.
Diệp Phong ngước mắt nhìn về phía Dung phu tử, hắn ta gằn từng chữ: “Ta không có giết viện trưởng”.
“Ầm…”
Dung phu tử đập vỡ mặt bàn trước mặt, từng bước ép sát, hận không thể đập chết Diệp Phong.
“Ngươi nói ngươi không có giết viện trưởng, vậy ta hỏi ngươi, hôm nay giờ Tuất canh ba ngươi có đi Tàng Thư Các hay không?”
“Có”.
“Vậy có phải ngươi nhìn thấy viện trưởng?”
“Không có…”
“Nói bậy, giờ Hợi canh hai viện trưởng đã vào Tàng Thư Các rồi, ngươi còn cãi nhau với viện trưởng".
Thượng Quan phu tử xen vào một câu: “Vậy ngươi rời khỏi Tàng Thư Các lúc nào”.
“Giờ Hợi canh hai”.
“Ngươi vào Tàng Thư Các để gặp viện trưởng?”
“Đúng, viện trưởng hẹn ta giờ Tuất canh ba gặp mặt ở Tàng Thư Các, nhưng ta đợi lâu quá không thấy ông ấy”.
Người gác đêm giận đến mức mặt mày xanh tái: “Nói bậy, hai người bọn ta giờ Hợi canh ba mới rời đi, trước lúc viện trưởng đi vào Tàng Thư Các, người không hề rời đi”.
Diệp Phong đứng thẳng lưng giống như cây tùng cây trúc, đối mặt với chất vấn của bọn họ, miệng hắn ta mím chặt, cũng không trả lời.
Nhìn biểu cảm của Diệp Phong, mọi người càng đoán viện trưởng chính là do Diệp Phong giết.
Dung phu tử đau đớn ôm đầu: “Viện trưởng đối với ngươi tốt như vậy, đến Ôn Nguyên Châu ông ta yêu quý cũng chắp tay đưa cho ngươi, làm sao ngươi có thể độc ác đến mức hạ thủ giết viện trưởng, lương tâm của ngươi bị chó ăn rồi hả?”
Trong mắt Diệp Phong đầy đau xót, hai tay đan chặt vào nhau.
Từ phu tử cũng không nhìn nổi, tay ông ta run rẩy, hồi lâu cũng không nói được một câu hoàn chỉnh.
“Diệp Phong ơi là Diệp Phong, ta coi trọng ngươi như vậy, không ngờ ngay cả viện trưởng ngươi cũng dám giết, ông ta xem ngươi như cháu trai ruột”.
“Ta đã nói rồi mà, một thư sinh nghèo như Diệp Phong không thể nào có tài năng tốt như vậy, hắn tới học viện Hoàng Gia nhất định là có mục đích, các ngươi hết lần này đến lần khác không chịu tin lời của ta cả”.
“Đúng vậy, hắn thật sự chỉ là người dân áo vải bình thường, làm sao có thể tinh thông cầm kỳ thi họa? Hắn có tiền đọc sách, học đàn sao?”
“Không ngờ học viện chúng ta lại nuôi dưỡng một kẻ vong ân bội nghĩa. Diệp Phong, ngươi nói đi, ngươi đến học viện Hoàng Gia có mục đích gì?”