Sắc mặt Cố Thanh Hy trắng bệch.
Nhìn kỹ lại thì không phải chỉ mấy chục thôn dân như thế, mà cả ngọn núi toàn là thôn dân, đông nghìn nghịt. Tiếng gào thét đau đớn vang lên liên hồi.
Không… không phải chỉ một ngọn núi, mà tất cả những ngọn núi quanh đây đều vậy.
Mỗi một ngọn núi có mấy vị trưởng lão tọa trấn, thế nhưng thôn dân nổi điên rất nhiều, bản thân những trưởng lão kia cũng đau đớn không chịu nổi, thì sao có thể khống chế thôn dân cho được?
Đây… chẳng lẽ là huyết chú sao?
Nàng đứng đây chưa được bao lâu mà đã có vài chục thôn dân không chịu nổi đau đớn, cứ thế tự giết chính mình.
Một thoáng sững sờ, nàng chợt thấy ở một ngọn núi cách đó không xa.
Bởi vì giúp Dịch Thần Phi trị liệu, Tam trưởng lão tiêu hao một lượng lớn chân lực, không đủ sức khống chế đau đớn từ huyết chú, nên đã mất đi ý thức.
Võ công của Tam trưởng lão cực cao, ông ta chỉ dùng sức một cái đã khiến toàn bộ khóa sắt đứt gãy.
“Rầm…”
Ông ta tung ra một chưởng, cửa sắt cứng rắn bị đục một cái lỗ thủng.
“Không tốt rồi, không tốt rồi, tam trưởng lão đã mất đi ý thức, phá cửa xông ra”.
“Cái gì… Lão Tam, huynh mau bình tĩnh lại, đừng để huyết chú khiến bản thân mất đi lý trí”, Tứ trưởng lão hô to, ông ta muốn đi khống chế Tam trưởng lão, nhưng vì khóa sắt trên người mình quá nhiều nên không giãy ra được, chỉ có thể dùng chưởng để ép lui huynh đệ của mình.
Nhưng Tam trưởng lão đã hoàn toàn mất đi ý thức, rơi vào trạng thái điên cuồng, chỉ một lòng muốn giết người. Võ công của ông ta lại tăng vọt, sao Tứ trưởng lão có thể ép lui được?
Cố Thanh Hy vội la lên: “Tiểu Cửu Nhi, mau, mau qua đó!”
Tiểu Cửu Nhi phát ra một tiếng “xì”, rồi nhanh chóng lao đi.
Tốc độ của nó đã nhanh, nhưng Tam trưởng lão còn nhanh hơn.
Một thôn dân ngoại tộc đã bị ông ta dùng một chưởng đánh chết.
Lại thêm vài chưởng nữa, mấy thôn dân đang hợp sức khóa cửa bị đánh bay.
Cửa sắt vừa mở ra, người trúng huyết chú như dùng thuốc kích thích, càng giãy dụa dữ dội hơn.
“Loảng xoảng… leng keng…”
Các thôn dân giãy khỏi khóa sắt, cả đám hệt như ma quỷ bò lên từ địa ngục, gặp người liền giết, gặp thứ gì cũng va vào.
Cục diện đã hoàn toàn mất khống chế.
Ngọn núi này dường như trở thành địa ngục trần gian, khắp nơi, mọi người tự giết chóc lẫn nhau.
Tứ trưởng lão thấy thế, híp mắt, ông ta cũng bất chấp tất cả, dốc hết sức giãy khỏi khóa sắt, ra lệnh cho người bên ngoài mở cửa sắt ra, rồi bay vọt đến, ngăn cản Tam trưởng lão đang giết người như ngóe.
“Ầm ầm…”