Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Diệp Phong mở nó, một chiếc chuông màu đen bất ngờ hiện ra.  

 

Một bộ phận trên chuông là các loại phù văn nhìn không hiểu, một bộ phận là hình bản đồ.  

 

Hô hấp hắn ta càng nặng: “Chuông Phá Hồn… tại sao…”  

 

“Không phải ngươi luôn muốn chuông Phá Hồn sao? Tặng ngươi đấy, dù sao đối với ta nó cũng không có ích gì”.  

 

Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt một người lộ vẻ tươi cười, còn trong mắt một người lại lộ vẻ phức tạp.  

 

Mãi một lúc lâu sau, Diệp Phong mới nói: “Cô thấy ta đáng thương nên mới cho ta chuông Phá Hồn sao?”  

 

“Người đáng thương trên đời nhiều như vậy, chẳng lẽ ai ta cũng tặng chuông Phá Hồn? Chỉ là ta coi ngươi là bạn, vì vậy thứ bạn bè mong muốn, ta sẽ cố gắng hết sức tặng cho hắn”.  

 

Cơ thể Diệp Phong khẽ chấn động.  

 

Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng kia phản chiếu nụ cười ấm áp của Cố Thanh Hy.  

 

Nụ cười đó không hề giả bộ, không hề tính toán, chỉ có sự chân thành.  

 

Lại nghĩ đến ngày đó bị mọi người trong học viện nghi ngờ gây khó khăn, cũng là Cố Thanh Hy và Tiêu Vũ Hiên đứng ra nói hắn ta là bạn của bọn họ, bọn họ tin hắn ta.  

 

Hốc mắt Diệp Phong ửng đỏ.  

 

Hắn ta trả chuông Phá Hồn cho nàng.  

 

“Mặc dù ta không biết chuông Phá Hồn cụ thể làm cái gì, nhưng chắc có liên quan đến Long Châu, cô cứ thu lại đi”.  

 

“Long Châu?”  

 

Đây là lần thứ hai nàng nghe đến hai chữ Long Châu.  

 

Diệp Phong nhìn bản đồ trên chuông Phá Hồn, hắn ta nhíu mày, thấp giọng nói.  

 

“Nếu như ta đoán không lầm, thứ bọn họ muốn không phải chuông Phá Hồn, mà là Long Châu. Bản đồ được vẽ trên chuông Phá Hồn này chắc là chỗ ở của Long Châu, bây giờ bản đồ trên chuông Phá Hồn ba thiếu hai, phải tu sửa thì mới có thể tìm thấy được Long Châu”.  

 

“Long Châu là làm cái gì?”  

 

“Ta cũng không biết, nhưng ta vô tình nghe thấy Lan kỳ chủ nói chuyện với người ta. Long Châu không chỉ khiến võ công của người khác tăng vọt, còn có thể xoay chuyển càn khôn, lật đổ thiên hạ, thậm chí chết đi sống lại, phá bỏ tất cả lời nguyền rủa của thế gian”.  

 

Cố Thanh Hy cười, không thèm để ý chút nào.  

 

“Cũng đã từng có người nói, người lấy được chuông Phá Hồn thì sẽ có được thiên hạ, cũng có người nói người lấy được chuông Phá Hồn thì có thể có được tất cả những gì mình mong muốn. Ta lấy được rồi, ta muốn chữa khỏi vết sẹo trên mặt, nhưng vết sẹo trên mặt ta đã khỏi chưa?”  

 

Diệp Phong lắc đầu.  

 

Hắn ta không biết những thứ này, cũng không muốn biết.  



Hắn ta chỉ muốn bà có thể yên ổn sống nốt phần đời còn lại, không cần chịu đựng thêm khổ sở nữa. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK