Hơn nữa mỗi bộ phận đều được để lại từ mấy nghìn năm trước, nàng cố gắng lắm mới tìm được chút manh mối. Mấy nghìn năm trôi qua, hình dạng núi sông cũng đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.
“Choang choang choang...”
Tiếng chuông của học viện vang lên báo hiệu giờ học đã bắt đầu.
Cố Thanh Hy nghe thấy âm thanh này, da đầu lại bắt đầu tê dại, nàng đang định rời khỏi học viện thì nào ngờ hạ nhân của học viện đi vào nhắc nhở.
“Dạ Vương phi, Thượng Quan phu tử bảo người đã trở về học viện thì mời người đi học, chưa đến giờ tan học, người không được phép rời khỏi học viện”.
“...”
Nàng đã trốn học lâu thế rồi, nên đuổi học nàng mới đúng chứ?
Tại sao còn bắt nàng đi học?
“Chuyện đó à, Dạ Vương chưa báo với học viện là ta không cần tiếp tục đi học sao?”
“Thượng Quan phu tử nói học viện có quy định của học viện, không phải người muốn học là học, muốn nghỉ là nghỉ, kể cả hoàng thượng cũng không có quyền yêu cầu người tự ý nghỉ học ở học viện”.
“Thượng Quan Sở thật kiêu ngạo, bỏ đi, ta sẽ tự đi nói chuyện rõ ràng với ngài ấy”.
Trong học đường.
Nàng vừa xuất hiện, cả học đường lập tức yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn nàng bằng những ánh mắt khác nhau.
Có hâm mộ, có ghen tị, có sùng bái, có khó tin.
Liễu Nguyệt và Vu Huy vây quanh nàng: “Lão đại, cuối cùng cô cũng đã trở lại học viện, chúng ta cứ tưởng cô sẽ không quay lại nữa. Hôm nay cô quá tuyệt vời, bắn mũi nào trúng mũi đó, cô trở lại dạy thuật cưỡi ngựa bắn cung cho chúng ta hả?”
Nhìn thấy hai người họ nhưng không nhìn thấy Tiêu Vũ Hiên, Cố Thanh Hy cảm thấy hơi lạ.
“Vẫn chưa có tung tích của Tiêu Vũ Hiên sao?”
Cả hai người đều tỏ ra suy sụp: “Vẫn chưa, không biết đại ca đã đi đâu, nhưng ta nghe nói lúc trước có người cướp ngục, không biết có phải là do đại ca làm hay không”.
“Lần này hoàng thượng cho Tiêu lão tướng quân chỉ huy đánh trận lại, chỉ cần ông ấy thắng trận, đại ca sẽ được trở về”.
“Cố Thanh Hy, ngươi trả dây chuyền lại cho ta, ta sẽ cho ngươi mười sợi dây chuyền khác quý giá hơn nó”, Đương Đương công chúa đột nhiên xuất hiện, xụ mặt đòi dây chuyền.
Cố Thanh Hy cười: “Công chúa, cô nói như vậy là sao, lúc trước chính cô đã đồng ý cho ta, bây giờ cô lại đổi ý? May mà ta đoán trước được nên đã vứt sợi dây chuyền đó đi rồi”.
“Vứt?”
“Đúng vậy”.
“Vứt ở đâu?”
“Vứt xuống sông, con sông đó vừa chảy xiết vừa hiểm trở, dưới sông còn có nước xoáy, chắc chắn sẽ không tìm lại được”.
“Ngươi thích nó lắm cơ mà, sao lại vứt nó đi?”, Đương Đương công chúa sốt ruột.