Trước thái độ hùng hổ doạ người của đám đông, Cố Thanh Hy vẫn dày mặt chĩa mũi giáo về phía Dạ Mặc Uyên: “Phu quân của ta có tiền, chàng ấy sẽ thanh toán”.
“Vậy thì mau chóng lấy ra đi, thời gian của mọi người đều rất quý giá”.
“Phu quân, vài ngày trước chúng ta mới kết hôn, tới nay chàng vẫn chưa tặng ta thứ gì, giờ ta muốn viên Ôn Nguyên Châu này cũng không quá đáng đúng không? Rốt cuộc thì một người sống sờ sờ như ta đều giao cả lại cho chàng rồi”.
Điểm giữa hai đầu lông mày Dạ Mặc Uyên khẽ rung.
Tại sao mỗi lần đều biết rõ nàng ta đang giả vờ nhưng bản thân vẫn khăng khăng mắc bẫy?
Thanh Phong ở một bên thấy vậy thì có phần sốt sắng, thấp giọng nhắc nhở: “Chủ tử, lần này là 5000 vạn, có lẽ lần sau sẽ là 6000 vạn lượng mà”.
Ý của hắn chính là nếu lần này dung túng thì lần sau vương phi sẽ càng trắng trợn hơn.
Cố Thanh Hy nghiêm nghị nói: “Thanh Phong, với tư cách là thị vệ thiếp thân, thông thường đều sẽ hy vọng tình cảm giữa chủ công và chủ mẫu có thể hòa hợp, nhưng ngươi lại luôn khiêu khích ly gián chúng ta, ngươi rốt cuộc có ý đồ gì? Có phải là có ai đó giật dây ngươi không?”
Thanh Phong uất nghẹn.
Vương phi không phải là không có võ công sao?
Tại sao thính lực lại tốt như vậy?
Giọng nói của hắn đã đè rất thấp rồi, sao người vẫn có thể nghe thấy?
“Thuộc hạ không có ý gì, thuộc hạ chỉ là…”
“Chúc mừng số 28 giành được Ôn Nguyên Châu, xin hãy giành một tràng vỗ tay cho nàng ấy”.
Cố Thanh Hy sững sờ.
Thanh Phong choáng váng.
Con ngươi Dạ Mặc Uyên cũng xẹt qua một tia nhìn nguy hiểm lạnh băng.
Đương Đương công chúa căm giận quát: “Nàng ta chưa giao tiền, phòng đấu giá các người dựa vào đâu đem Ôn Nguyên Châu cho nàng ta?”
“Đúng vậy, người phụ nữ này rõ ràng không có tiền để thanh toán”.
Tiểu Lộ mỉm cười duyên dáng, dường như có chút bất mãn đối với giọng điệu khinh thường của họ.
“Bạn bè của quý khách số 28 trải rộng khắp thiên hạ, đã có người giúp nàng ấy thanh toán rồi”.
“Cái gì, đây là 5000 vạn lượng bạc đó? Ai lại ra tay hào phóng như vậy, vừa phất tay liền tặng người khác 5000 vạn lượng?”
“Cái này đấy à, bí mật, phòng đấu giá Phong Tương không thể tiết lộ thông tin của người mua”.
Lông mày Trạch Vương đã nhíu chặt tới mức có thể kẹp chết một con ruồi.
Người phụ nữ này rốt cuộc đã làm những gì, ai sẽ vô duyên vô cơ tặng nàng ta 5000 vạn lượng đây.
Bàn tay với khớp xương thanh mảnh của Cố Thanh Hy gõ xuống mặt bàn theo tiết tấu, suy nghĩ xem ai đã là người thay nàng trả tiền.
Đầu nàng xoay chuyển một lượt vẫn không nghĩ ra đó là ai.
Tiêu Vũ Hiên?
Hắn không có nhiều tiền như vậy.
Tư Mạc Phi?
Nếu hắn có mặt thì đã trực tiếp xuất hiện, căn bản sẽ không trốn tránh sau lưng.
Dịch Thần Phi?
Ngoại trừ hắn, nàng thực sự nghĩ không ra còn ai khác.
Cố Thanh Hy quay sang nhìn Dạ Mặc Uyên, nhưng lại thấy hắn đang đưa mắt nhìn về phía gian phòng số 7 ở tầng hai, trong đó chứa đựng cảm xúc mà nàng không hiểu nổi.
Là người ở phòng riêng số 7 thay nàng thanh toán sao?
Thanh Phong đi ra ngoài một vòng sau đó xuất hiện bên cạnh Dạ Mặc Uyên như một bóng ma, thấp giọng báo: “Chủ tử, là tam tiên sinh nhà Nho- Dịch Thần Phi”.
Âm lượng của Thanh Phong cực nhỏ nhưng Cố Thanh Hy lại nghe rõ ràng từng chữ, một chút ranh mãnh lóe lên trong mắt nàng, tiếp tục nói: “Vương gia, ta là thê tử của người, người khác giúp ta thanh toán ta không dám nhận, hay là người thay ta trả lại 5000 vạn lượng bạc đó cho hắn ta đi”.