“Hạ chú?”, Dạ Mặc Uyên giật mình.
“Đúng thế”.
“Chú gì?”
“Sao ta biết là chú gì được, mỗi tháng sẽ có một ngày tái phát, một khi tái phát, xương cốt trên người sẽ bị gãy lìa”.
Dạ Mặc Uyên trợn mắt.
“Huyết chú…”
Dạ Mặc Uyên không thể thờ ơ được nữa, hắn nôn nóng hỏi: “Có phải tái phát vào ngày mười lăm hàng tháng không?”
Cố Thanh Hy ngạc nhiên.
Ngọc tộc lánh đời hơn một nghìn năm, người bình thường hoàn toàn không biết Ngọc tộc là một tổ chức thế nào, càng không biết đến huyết chú.
Sao Dạ Mặc Uyên lại biết đến nó?
Hắn biết huyết chú, vậy hắn có biết cách phá giải nó không.
Nghĩ thế, Cố Thanh Hy cũng trở nên kích động, nàng vội nói: “Đúng, mười lăm hàng tháng sẽ tái phát, ngoài việc xương bị gãy lìa thì trên người còn bị thối rữa từ trong ra ngoài, mãi đến chết thì thôi, chàng biết có cách nào giải huyết chú không?”
Sắc mặt Dạ Mặc Uyên trở nên tái nhợt, hai tay hắn siết chặt đến mức kêu lên rắc rắc.
Trước đó, hắn vẫn cho rằng Cố Thanh Hy đang nói dối, hắn cũng mong rằng nàng thật sự nói dối.
Nhưng ánh mắt lo lắng của nàng hoàn toàn không giống là đang nói dối.
Ánh mắt của một người không thể lừa được người khác.
Nàng rất nôn nóng, thật lòng muốn tìm ra cách giải huyết chú.
Cố Thanh Hy chợt nắm lấy tay hắn, lại vội vàng hỏi: “Sao chàng không nói gì, chắc chắn chàng biết cách giải huyết chú đúng không?”
Dạ Mặc Uyên khó chịu như bị hóc xương cá, hắn nhìn Cố Thanh Hy, trong mắt tràn đầy sự đau lòng và tức giận.
Một lúc lâu sau đó, hắn chậm rãi buông tay, nói một câu: “Ta sẽ không để nàng phải chết, cũng sẽ giải huyết chú giúp nàng”.
“Có nghĩa là chàng biết cách giải huyết chú sao? Dạ Mặc Uyên, chàng cho ta biết có được không, chuyện này rất quan trọng với ta, chỉ cần chàng nói, cho dù chàng ra điều kiện gì, ta cũng sẽ đồng ý với chàng”.
“Bảy viên Long Châu, cách duy nhất để giải huyết chú chính là thu thập bảy viên Long Châu”.
Cố Thanh Hy chán nản buông tay.
Lại là Long Châu.
Xem ra không mau chóng tìm ra hai viên Long Châu còn lại, huyết chú của Ngọc tộc sẽ mãi không thể giải được.
“Nàng yên tâm, có bản vương ở đây, nàng không thể chết được đâu”.
“Vậy chàng có tin tức của Long Châu không?”
“Không có, nhưng có lẽ Ngọc tộc có mấy viên Long Châu”.