“Nếu không băm thây nàng ta, ta sẽ không còn họ Từ nữa”, Từ tam nương cực kì giận dữ.
Quá mất mặt.
Thất quỷ Âm Sơn bọn họ đều xuất hiện nhưng lại không đuổi kịp một nha đầu xấu xí không có võ công, nếu mà nói ra sẽ bị người ta cười rụng răng mất.
Điều đáng hận nhất là nữ nhân này vừa chạy vừa mắng họ, mặc dù nàng không nói lời tục tĩu, nhưng câu nào cũng độc địa, khiến họ giận sôi máu.
“Không được, không thể tiếp tục đuổi theo”, Âm Đại Quỷ nhìn về phía Tây Nam, trong mắt tràn đầy cảnh giác.
“Lão đại, nơi này còn cách phía Tây Nam khá xa, nàng ta trúng huyết thủ ấn, còn bị chưởng lực của ngài làm bị thương, không chạy được xa”.
“Đúng vậy, nếu bây giờ không giết nàng ta, đợi nàng ta mách với chiến thần, đến lúc đó sao chiến thần có thể bỏ qua cho chúng ta?”
“Những người ở phía Tây Nam đều là cao thủ tuyệt thế, tai họ rất thính, ngay cả khi đang đánh nhau cũng có thể nghe thấy giọng nàng ta, rút lui”.
“Không được, ta không cam lòng, khoảng cách giữa chúng ta với nàng ta đang dần rút ngắn, chỉ cần một lát nữa là sẽ đuổi kịp nàng ta, nếu bây giờ quay đầu thì tức lắm”.
“Phải đó, vả lại tam nương còn trúng độc của nàng ta, nếu không có thuốc giải của nàng ta thì tam nương phải làm sao đây?”
Sao Âm Đại Quỷ có thể cam lòng?
Nhưng ông ta quá hiểu võ công của ma chủ và chiến thần.
Đừng nói là hai người này hợp lực, một người trong số họ chỉ cần nhấc ngón tay cũng có thể tiêu diệt bọn họ.
Ông ta không thể đánh cược.
Cũng không muốn đánh cược.
Ông ta đã tận mắt chứng kiến trận chiến giữa ma chủ và môn chủ Tu La Môn lúc trước. Đó là một trận chiến có một không hai, trong trận chiến đó đã có rất nhiều ngọn núi bị san thành đất bằng.
Mặc dù họ muốn tìm môn chủ Tu La Môn để trả mối huyết thù, nhưng họ chưa đến mức không biết lượng sức mình.
Tìm chuông Phá hồn cũng để tập được võ công tuyệt thế, dễ dàng hơn trong việc đánh bại môn chủ Tu La Môn, tiêu diệt Tu La Môn.
Nghĩ tới đây, Âm lão đại giơ tay giữ chặt Từ tam nương và Triệu Chấn: “Giữ được núi xanh thì không sợ không có củi đốt, để sau này rồi giải quyết nha đầu này”.
Triệu Chấn hất tay ông ta ra, lần đầu tiên nổi giận với Âm Đại Quỷ.
“Đại ca, từ khi nào huynh lại trở nên nhát gan thế? Dù phía trước có chiến thần thì sao? Thiếu tộc chủ Thiên Phần tộc Ôn Thiếu Nghi đang đánh nhau với hắn, chiến thần bị tàn phế hai chân, chưa chắc là đối thủ của Thiên Phần tộc, có gì phải sợ chứ?”
“Tên ngu xuẩn này, còn có ma chủ nữa, nàng ta có quan hệ rất tốt với ma chủ, không thể không đề phòng”, Âm Đại Quỷ giậm chân.
Triệu Chấn luôn nghe lời ông ta, nhưng kể từ khi gã bị móc mắt thì không còn nghe lời ông ta nữa.
“Ma chủ chống lưng cho nàng ta thì sao, suýt chút nữa ta đã có thể lấy mạng nàng ta rồi, ta không quan tâm”.
Nói xong, Triệu Chấn tiếp tục đuổi theo.
Tất nhiên là Âm Đại Quỷ không muốn nhìn gã tự tìm đường chết, bèn ra tay ngăn cản gã.