Trong mắt có còn Thái Hậu là bà ta không, thậm chí còn không thèm hành lễ, đúng là quá ngông cuồng.
Một đại thần nịnh hót lấy lòng: “Đương Đương công chúa nói nàng muốn tỷ thí bắn cung, nếu ai được hạng nhất sẽ có thưởng lớn”.
“Thế à, vậy ta có thể gia nhập không, dù ta chưa từng học bắn cung, nhưng ta cũng muốn chơi thử”.
Mọi người còn chưa nói gì thì Đương Đương công chúa đã lên tiếng trước, nàng ta cười châm chọc: “Ngươi muốn chơi cũng được thôi, nhưng có phải ngươi cũng phải đặt cược gì đó không”.
“Ồ, công chúa nói thế này là muốn đánh cược với ta ư?”
“Sao nào, ngươi không dám à?”
“Có gì mà không dám, đã lâu rồi không đánh cược, ta cũng thấy ngứa tay”.
“Vậy được, nếu ngươi thua, ngươi phải quỳ xuống trước mặt ta sủa một trăm lần, còn phải bò một vòng quanh Ngự Hoa Viên”.
“Được”, Cố Thanh Hy không chút do dự đồng ý ngay.
Xung quanh không khỏi xôn xao.
Nàng là Dạ Vương phi đấy!
Nếu nàng thua, chẳng lẽ nàng thật sự muốn quỳ xuống sủa như chó sao?
Cố Thanh Hy nói: “Vậy nếu ta thắng, công chúa sẽ thế nào?”
“Ngươi muốn sao?”
“Xem công chúa nói kìa, dù gì ta cũng là Hoàng thẩm của cô, chẳng lẽ ta thắng cô cũng bảo cô quỳ xuống sủa theo tiếng chó sao?”
Lời này là đang thầm châm chọc Đương Đương công chúa không biết suy nghĩ, lòng dạ hẹp hòi.
Có thể Đương Đương công chúa không hiểu hàm ý của nàng, nhưng Thái Hậu thì hiểu, bà ta siết chặt tay đến mức xương kêu lên rắc rắc.
“Thế này đi, nếu cô thua, ta sẽ lấy một thứ trong phủ Công Chúa của cô, coi như là tiền thưởng”.
“Ngươi muốn lấy thứ gì từ chỗ ta?”
“Công chúa căng thẳng thế làm gì, chẳng lẽ cho rằng ta muốn lấy mạng cô, ta không vô vị thế đâu, thứ ta muốn rất đơn giản, chắc chắn cô có thể trả nổi”.
Đương Đương công chúa cẩn thận lắng nghe.
Nàng ta đã thua quá nhiều trong tay Cố Thanh Hy, Cố Thanh Hy không nói rõ tiền cược, chắc chắn nàng ta sẽ không tuỳ tiện đồng ý.
Sau đó thấy Cố Thanh Hy nhìn cần cổ và cổ tay trống trơn của bản thân, nàng không vui nói: “Các ngươi ai cũng đeo vàng đeo bạc, chỉ có ta không đeo gì trên người, không so sánh thì thôi, một khi so sánh mới thấy quá nghèo khổ. Thế này đi, nếu ta thắng, ta sẽ lấy một món trang sức từ phủ Công Chúa của cô, có thể là dây chuyền, vòng tay hoặc các loại châu báu”.
“Chỉ thế thôi sao?”
Tất cả mọi người đều thấy khó tin.
Họ cũng cho rằng Cố Thanh Hy sẽ lợi dụng cơ hội trả thù.
Thái Hậu cứ cảm thấy có gì đó là lạ, nhưng bà ta nghĩ nát óc cũng không đoán được rốt cuộc Cố Thanh Hy muốn làm gì.
Chẳng lẽ thật sự chỉ muốn có chút châu báu tiền bạc?