Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Chắc hẳn độc đã giải gần hết, lúc đó cảm ứng được chủ nhân gặp nguy hiểm, nó liền chạy mất, đâu có tâm trạng để ý đến Dạ Mặc Uyên.  

 

Nếu chủ nhân không bị sao, nó sẽ có năm mươi con lợn để ăn.  

 

Nếu chủ nhân gặp bất trắc gì, từ nay về sau nó sẽ không có con lợn nào để ăn.  

 

So sánh hai điều này với nhau, cứu chủ nhân vẫn thích hợp hơn.  

 

Cố Thanh Hy vừa tức giận vừa bất lực.  

 

Con rắn ngu xuẩn này, nàng biết ngay nó nhất định sẽ quên mất Dạ Mặc Uyên.  

 

Nàng nhìn lướt qua biển mây mênh mông dưới vách núi, Ôn Thiếu Nghi còn đang ở dưới đó, với tình hình của hắn ta hiện tại, nếu không có ai giúp đỡ thì hắn ta sẽ không lên được.  

 

Cố Thanh Hy đang định bảo Tiểu Cửu Nhi xuống đưa hắn ta lên, Dịch Thần Phi từ từ tỉnh lại.  

 

“Muội không được cứu hắn ta, khụ khụ...”  

 

“Vâng, ta sẽ không đi cứu hắn ta. Huynh bị thương rất nặng, đừng tức giận, để ta châm cứu chữa thương cho huynh trước”.  

 

“Không cần đâu”, vì cho nàng uống máu trong cơ thể nên huyết chú mà hắn ta vất vả lắm mới áp chế được đã tái phát, hắn ta muốn áp chế nhưng lại không làm được.   

 

Dịch Thần Phi giãy giụa ngồi dậy ôm ngực, hắn ta đau tới mức khuôn mặt dịu dàng nổi đầy gân xanh, người run rẩy không ngừng như đang chịu đựng nỗi đau to lớn nào đó.  

 

“Huynh có bệnh gì trong người đúng không?”  

 

“Dạ... Dạ Mặc Uyên còn... còn đang đợi muội, muội mau... mau quay lại tìm hắn đi, đừng... đừng lo cho ta”.  

 

Dịch Thần Phi quay đầu đi, không muốn để Cố Thanh Hy nhìn thấy dáng vẻ đau đớn chật vật của mình. Không biết có phải do hắn ta quá đau hay không mà mười ngón tay cấu sâu vào tảng đá, ấn gãy cả móng tay của mình, máu rỉ ra mà cũng không biết.  

 

Nhìn thấy bộ dạng của hắn ta, Cố Thanh Hy càng chắc chắn suy đoán của mình hơn.  

 

Dịch Thần Phi bị bệnh, hơn nữa còn bệnh vô cùng nghiêm trọng, không biết lúc trước hắn ta áp chế bằng cách nào mà mặt ngoài không nhìn ra được gì.  

 

Bây giờ bệnh phát tác nên sự sống trong cơ thể hắn ta liên tục xói mòn, đặc biệt là lục phủ ngũ tạng trong cơ thể nhanh chóng thối rữa, như thể từ trong ra ngoài đều đang thối rữa.  

 

Cố Thanh Hy ôm chầm lấy hắn ta: “Thần Phi ca ca, dù huynh có mắc bệnh gì, ta cũng sẽ cố hết sức chữa cho huynh”.  

 

Mùi hương từ cơ thể nữ tử quen thuộc xộc vào mũi, ánh mắt Dịch Thần Phi trở nên đau xót, hắn ta vùng vẫy mấy lần, muốn tránh khỏi tay Cố Thanh Hy, nhưng nàng càng ôm càng chặt, không hề muốn buông hắn ta ra.  

 

Cảm nhận được sát khí sôi trào trong cơ thể, Dịch Thần Phi biết huyết chú của mình lại sắp phát tác.  

 

Cơ thể hắn ta từ trong ra ngoài nhanh chóng thối rữa, hắn ta đau tới mức sống không bằng chết, hơn nữa sát khí đang dần nặng hơn, hắn ta có thể mất lý trí làm Cố Thanh Hy bị thương bất cứ lúc nào.   



Dịch Thần Phi rùng mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK