Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Ma chủ cười lạnh liên tục, ném ra một viên đạn khói, triệu hoán tất cả đệ tử Ma tộc gần đây: “Giỏi! Ngươi giỏi lắm, hai ta kết xuống thù rồi, người đâu, giết hết toàn bộ người trong này, một tên cũng không để lại cho ta”.  

 

Người của Ma tộc đồng loạt rút đao, chuẩn bị liều mạng một trận.  

 

Tiếng nói lạnh lẽo như băng của Dạ Mặc Uyên chậm rãi vang lên: “Ngươi mang nàng đi đi”.  

 

“Cái… cái gì…”, ma chủ cho rằng mình nghe nhầm rồi.  

 

Dạ Mặc Uyên vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của nàng, khóe miệng nở nụ cười đắng chát.  

 

Người trong ngực nhắm nghiền hai mắt, hơi thở suy yếu, sớm đã không còn lanh lợi lúc trước.  

 

Trên người nàng chồng chất vết thương, toàn thân trên dưới gần như không tìm ra được chỗ nào lành lặn, khiến người ta nhìn thấy mà không nhịn được đau lòng.  

 

Nàng lừa hắn, tổn thương hắn, lợi dụng hắn.  

 

Hắn hận không thể bóp chết nàng.  

 

Nhưng khi nhìn thấy nàng hấp hối, toàn thân đẫm máu, hắn vẫn mềm lòng.  

 

Hắn biết vết thương của nàng rất nặng, nếu hắn không bị thương thì còn có thể cứu nàng.  

 

Nhưng hiện giờ hắn.  

 

Ba lần bốn lượt bị thương nặng, hàn độc lại phát tác, căn bản không bảo vệ được nàng.  

 

So với hắn như vậy, còn không bằng để Tư Mạc Phi mang nàng đi.  

 

“Dạ Mặc Uyên, lời ngươi vừa nói là thật sao? Này này này, tay ngươi sờ đâu đấy, còn không mau mau bỏ cái móng heo của ngươi ra”.  

 

Dạ Mặc Uyên không nỡ buông ra, trong lòng có oán hận, cũng có đau thương.  

 

Cuối cùng vẫn trả Cố Thanh Hy cho ma chủ, thản nhiên nói: “Vết thương của nàng rất nặng, ngươi mau mang nàng đi trị thương”.  

 

“Phí lời, nếu không phải ngươi ngăn cản, bản tọa sớm đã trị thương cho tỷ ấy rồi”.  

 

Ma chủ ôm Cố Thanh Hy xoay người rời đi.  

 

Dạ Mặc Uyên vung tay lên, tất cả thuộc hạ nhường ra một lối, để đám người ma chủ rời đi.  

 

Thanh Phong vội la lên: “Chủ tử, đây là địa bàn của chúng ta, nếu như chúng ta không đồng ý, cho dù hắn ta là ma chủ cũng không làm gì được chúng ta, tại sao chúng ta phải thả bọn họ đi chứ?”  

 

Mặc dù Hoa lão gia tử không rõ quan hệ giữa ma chủ và Cố Thanh Hy, nhưng từ trong ánh mắt căng thẳng lo lắng của ma chủ có thể nhìn ra được, hắn ta sẽ không làm gì Cố Thanh Hy.  

 

Chỉ là…  

 

“Vương gia, cháu gái của ta bị thương nặng như vậy, hắn ta thật sự có thể chữa lành vết thương của cháu gái ta sao?”  

 

Thanh Phong nói: “Hay là thuộc hạ dẫn người đi cướp vương phi về”.  

 

Đáp lại bọn họ là Dạ Mặc Uyên lại phun ra một ngụm máu.  

 

Cơ thể của hắn lạnh căm căm, không ngừng run rẩy, vẫn luôn ngấm ngầm chịu đựng Hàn độc hoàn toàn bộc phát, quần áo cả người cũng đã đóng băng.  

 

Mọi người hoảng hốt.  

 

Giáng Tuyết vội la lên: “Mau, đỡ vương gia về phòng, thái y, mau gọi tất cả thái y đến”.  



“Vâng…” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK