“Lửa này nhỏ quá, cho nên ta dùng nội lực nướng, nướng một lát thì bị khét rồi, ta thấy bên trong không cháy, không khét, chắc hẳn có thể ăn”.
Tiểu Cửu Nhi liếc mắt khinh thường.
Đây là nhi tử ngốc của nhà địa chủ hả?
Nửa sống nửa chín thì ăn thế nào? Không sợ tiêu chảy sao?
Mấy ngày mấy đêm không ăn gì, Cố Thanh Hy đã cực kỳ đói bụng, giờ còn có thêm việc Tư Mạc Phi vẫn luôn dùng ánh mắt căng thẳng mà thấp thỏm nhìn nàng.
Nàng thở dài: “Ăn tạm một ít trước đi, sau này nướng nhiều chút thì tự nhiên sẽ biết thôi”.
Sao nàng lại quên mất nhỉ, Tư Mạc Phi hoàn toàn không biết nấu cơm mà!
Cháo tổ yến nấu cho nàng lúc trước mặn không chịu nổi, nàng ăn mà suýt nữa trúng độc luôn.
Gà này sẽ không mặn như cháo tổ yến đấy chứ?
Nghĩ đến đây, Cố Thanh Hy cười tự giễu.
Nàng đang nghĩ gì vậy, rừng núi hoang vu thế này, Tư Mạc Phi lấy đâu ra muối.
“Tiểu Cửu Nhi, ngươi ăn không?”
Tiểu Cửu Nhi kiêu ngạo quay đầu đi.
Nó là dạng có thể ăn “cám” heo sao?
Nó là heo sao?
Có chết đói, nó cũng không ăn!
Mà không chết đói, nó lại càng không ăn.
“Biến biến biến, chỉ có chút gà nướng ấy, cho chủ nhân ngươi ăn trước, ngươi đi sang một bên”, ma chủ nói.
Tiểu Cửu Nhi thè lưỡi xì xì thị uy.
Đợi sau khi nhìn thấy ánh mắt âm trầm của ma chủ, nó ỉu xìu bò sang một bên.
Bỏ đi, rắn tốt không đấu với kẻ ngốc.
Lần này tha thứ cho hắn ta.
Cố Thanh Hy cắn một miếng, mặn đến mức khiến nàng ê hết cả răng.
Cố Thanh Hy đứng bật dậy: “Sao lại mặn như vậy? Ngươi cho muối à?”
“Đúng vậy, lần trước tiểu tỷ tỷ khen cháo tổ yến ngon, ta muốn sau này thường xuyên nấu đồ ăn ngon cho tỷ, bởi vậy ta đã chứa rất nhiều muối trong nhẫn không gian chính là vì hôm nay sử dụng đấy”.
Ma chủ giơ chiếc nhẫn đeo trên ngón tay mình lên.
Không chỉ Cố Thanh Hy có nhẫn không gian.
Hắn ta cũng có.
Da đầu Cố Thanh Hy tê rần, nàng lấy không ít nước từ trong nhẫn không gian ra để uống, một hồi miễn cưỡng dừng lại.
Móa…
Chờ ra khỏi nơi này, nàng phải bỏ vào trong nhẫn không gian một ít thức ăn.