Cố Thanh Hy nhìn về hướng Ngọc tộc, trong lòng có chút lo lắng không yên.
Cũng không biết Dịch Thần Phi có thể đợi đến khi nàng lấy được viên Long Châu thứ bảy về hay không.
Ngọc tộc cách đây khá xa, nếu giờ nàng mà về, vừa đi vừa về, lại đi lấy Long Châu xong còn quay về Ngọc tộc luyện hóa nó chắc chắn sẽ mất rất nhiều thời gian.
Cố Thanh Hy bỗng siết chặt nắm tay chắp sau lưng, nỗi đau buồn trong mắt lập tức hóa thành vẻ kiên định.
Nàng không muốn lấy đi trái tim của Tiêu đại tướng quân.
Nhưng, Cố Thanh Hy đã không còn sự lựa chọn nào khác. Giữa một mạng và hàng ngàn vạn tính mạnh, nàng chỉ có thể chọn cách cứu hàng ngàn vạn người.
Sau khi quyết tâm, Cố Thanh Hy bèn đi về phía phủ tướng quân.
Phủ tướng quân vẫn giống như trước kia, điều khác biệt duy nhất chính là cuối cùng Tiêu Vũ Hiên cũng được tự do.
Tiêu Vũ Hiên vừa thấy Cố Thanh Hy đến thì lập tức tiếp đón.
Hắn ta vui vẻ ra mặt nói: "Nha đầu xấu xí, ta biết ngay chỉ cần cô ra tay giúp là hoàng thượng chắc chắn sẽ hủy bỏ thánh chỉ. Cô biết không, sáng sớm hôm nay trong cung đã truyền thánh chỉ đến hủy bỏ hôn sự giữa ta và Cố Sơ Vân".
"Vậy à, thế thì chúc mừng ngươi nhé".
Cố Thanh Hy nhìn nụ cười chân thành ngây ngốc của hắn mà trong lòng bỗng dưng cảm thấy nặng nề.
Nếu hắn biết nàng lấy đi máu đầu tim của phụ thân mình thì còn có thể vui vẻ, đào tim đào phổi ra như vậy với nàng nữa không?
Bỗng dưng, trong đầu nàng chợt hiện lên một hình ảnh.
Đó là hình ảnh mà mình nhìn thấy trong biển máu.
Trong một đêm mưa to tầm tã, nàng và Tiêu Vũ Hiên cắt đứt tất cả, từ nay về sau hóa bạn thành địch, đối đầu với nhau.
Trong lòng Cố Thanh Hy chợt đau đớn.
Hình ấy là điều mà nàng không bao giờ muốn xảy ra.
Ông trời thật biết nói đùa... một cái ảo ảnh vậy mà cũng có khả năng trở thành sự thật.
"Nha đầu xấu xí, cô đang nghĩ gì vậy, sao trông buồn bã ỉu xìu thế? Có phải do hôm qua bôn ba khắp nơi trong cung vì ta nên không ngủ ngon không?"
"Chắc vậy?"