“Vương gia, không biết trận gió nào đưa ngài tới đây?”
“Ha, đừng nói cô quên hai ngày nữa là ngày đại hỉ của chúng ta. Ngày đại hỉ của bản vương, Vương phi lại không thấy tung tích, cô muốn bản vương trở thành trò cười của toàn thiên hạ sao?”
Nàng biết Dạ Mặc Uyên không thể nào vô duyên vô cớ nghìn dặm xa xôi chạy tới cứu nàng.
Nghĩ đến hôn sự này, Cố Thanh Hy chỉ cảm thấy đau đầu.
Cố Thanh Hy đang định nói chuyện, Diệp Phong đột nhiên tái mặt, kinh hãi lên tiếng: “Thôn Tiểu Hà, bà bà gặp nguy hiểm, ta phải về thôn Tiểu Hà trước”.
Cố Thanh Hy thu bớt vẻ cười đùa, hạ giọng nói: “Ý ngươi là Lan kỳ chủ sẽ gây tổn hại cho bà bà ngươi?”
“Phải, ông ta chưa bao giờ là người nhân từ”, Diệp Phong gật đầu một cách rất chắc chắn.
Không chỉ có bà bà hắn ta, rất có khả năng người dân thôn Tiểu Hà cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Diệp Phong nắm chặt bộ quần áo màu xanh nhạt trong tay, cặp mắt lạnh lùng trong trẻo bỗng trở nên đau xót, trả quần áo lại cho hoàng hậu Sở Quốc.
“Phu nhân, ta có chuyện gấp phải rời đi trước, bộ quần áo này xin trả lại cho người”.
Trải qua chuyện như vậy, hoàng hậu Sở Quốc chắc cũng biết hắn ta chỉ là một người hầu thân phận thấp kém.
E rằng nói chuyện với hắn ta cũng là một sự sỉ nhục đối với bà ấy.
Hoàng hậu Sở Quốc lắc đầu, nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của hắn ta, trên mặt nở nụ cười ấm áp hiền từ: “Ngươi mặc rất đẹp, bộ quần áo này để ở chỗ ta cũng không có ích gì, nếu ngươi thích thì số quần áo này tặng hết cho ngươi”.
“Phu nhân…”, Diệp Phong nghẹn ngào.
Lần từ biệt này rất có khả năng sẽ là vĩnh biệt.
Mỗi một ngày hắn ta còn sống đều là ông trời ban đặc ân cho hắn ta mà thôi.
Vành mắt của hoàng hậu Sở Quốc bỗng đỏ lên, khóe mắt bà ấy tràn lệ nóng, nhưng vẫn nở nụ cười: “Nếu ngươi không chê thì có thể coi ta như mẫu thân của ngươi, chỉ cần ngươi mệt rồi, kiệt sức rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể đến chỗ ta”.
Cơ thể Diệp Phong cứng đờ.
Hầu như là cố hết sức mới kìm nén được nước mắt của mình.
“Đa tạ phu nhân quý mến, chỉ là Diệp Phong vô phúc hưởng thụ”.
Hắn ta vừa dơ bẩn vừa xui xẻo, người đi cùng hắn ta đều không có kết cục tốt.
Có lời nói này của bà, hắn ta đã rất hạnh phúc, cũng rất thỏa mãn rồi.
Nghe vậy, hoàng hậu Sở Quốc cảm thấy hụt hẫng, không biết vì sao bà rất yêu thương Diệp Phong, dù là một cái cau mày của Diệp Phong cũng có thể khiến trái tim bà đau như kim đâm.
Nhất là bộ dạng cố gắng nén nhịn của hắn ta…
Nỗi nghi hoặc trong lòng lại dâng lên lần nữa.
Hoàng hậu Sở Quốc lại hỏi: “Năm nay ngươi thật sự mười chín tuổi sao? Ngươi nói ngươi là cô nhi, vậy liệu rằng ngươi có nhớ lầm hay không, hoặc là có người nói với ngươi sai rồi?”
“Bà bà ta sẽ không lừa ta”.
“Vậy ngươi sinh ra vào tháng mấy? Là sinh vào mùa thu sao?”
“Không phải, ta sinh ra vào mùa xuân”.
Cố Thanh Hy vốn nghi ngờ hai người là mẹ con ruột, nghe nói như vậy lại càng thêm khẳng định.
Diệp bà bà từng nói bọn họ nhặt Diệp Phong dưới cây phong ở chợ nô lệ đúng vào mùa thu.
Nếu đã là mùa thu, vì sao Diệp Phong lại nói là sinh vào mùa xuân?
Hoàng hậu Sở Quốc không cam tâm, dường như không hỏi ra được kết quả, bà ấy sẽ không từ bỏ: “Ngươi sinh vào mùa xuân, tại sao lại tên là Diệp Phong?”
“Ta tên là Diệp Phong, phong trong xuân phong, không phải phong trong phong diệp. Phu nhân, bảo trọng…”
Diệp Phong sợ bà ấy hỏi nữa, mình sẽ không biết trả lời thế nào, chỉ đành vội vã rời đi.