Trong mắt Thanh tông chủ hiện lên vẻ đau lòng.
Nàng mất đi trí nhớ, ngay cả trắng đen cũng không phân biệt rõ ràng nữa sao?
Sở dĩ bọn họ thê thảm như vậy, không phải đều vì Thiên Phần tộc hại hay sao?
Nàng của trước kia đốc hết tất cả cũng muốn diệt trừ tất cả người của Thiên Phần tộc, nhất là tộc trưởng Thiên Phần tộc và thiếu tộc trưởng của Thiên Phần tộc. Bây giờ thiếu tộc trưởng của Thiên Phần tộc ở đây, nàng lại liều mạng bảo vệ hắn ta.
Nếu không phải đã biết nàng mất đi toàn bộ trí nhớ, Thanh tông chủ còn nghi ngờ nàng không phải là nàng.
“Bây giờ hắn ta bị thương nặng, thực lực lại suy giảm, ngươi giết hắn, thắng cũng không vinh quang, có thể đợi…”
“Đợi hắn khỏi rồi giết hắn sao?”, giọng nói của Thanh tông chủ lạnh đi mấy phần.
Đợi hắn ta khỏi rồi, muốn giết hắn ta đâu dễ như vậy, thiếu chủ của Thiên Phần tộc trên khắp thiên hạ đều là nhân vật như thiên tài.
Thực lực của hắn ta bây giờ rơi xuống cấp bốn sơ cấp, nhưng khó đảm bảo sau khi ra ngoài sẽ không khôi phục nhanh chóng.
“Chuyện gì ta cũng có thể đồng ý với cô, riêng chuyện này thì không được, cô tránh ra”.
“Ưm…”
Ôn Thiếu Nghi đau đớn rên lên, sóng nhiệt trong cơ thể hắn ta hết luồng này đến luồng khác, dù hắn ta cắn môi và lưỡi đến chảy máu, ý thức vẫn dần trở nên mơ hồ.
Cộng thêm hắn ta bị thương nặng, toàn thân suy yếu, lục phủ ngũ tạng, thất kinh bát mạch, đau đớn khó chịu đựng, hầu như đã đến bờ vực suy sụp.
Nếu không phải hắn ta luôn cắn cánh tay mình, ép mình duy trì sự tỉnh táo, e rằng đã hoàn toàn hôn mê từ lâu.
Cố Thanh Hy cố chấp nói: “Ta đã nói chỉ cần ta còn một hơi thở, sẽ không để ai làm hắn ta bị thương. Nếu ngươi muốn lấy mạng của hắn ta thì hãy giết ta trước đi”.
“Cô cho rằng ta không dám giết cô sao?”, Thanh tông chủ bị nàng làm tức giận.
Người trong tộc bọn họ ai nấy đều bị hạ huyết chú, nam dần dần bị ăn mòn từ trong ra ngoài, đau đớn đến chết.
Nữ thì mùng một mười lăm mỗi tháng độc của huyết chú bùng phát, sống không bằng chết.
Mọi thứ đều là kiệt tác của Thiên Phần tộc.
Sao nàng lại có thể giúp Ôn Thiếu Nghi.
“Vậy ngươi cứ giết đi”, Cố Thanh Hy ngẩng đầu nhắm mắt, đợi chưởng lực của Thanh tông chủ.
Thanh tông chủ tức giận giơ chưởng đánh về phía Cố Thanh Hy.
Thần trí của Ôn Thiếu Nghi tỉnh táo lại chút ít.
Hắn ta sốt ruột muốn ngăn lại, toàn thân lại không còn chút sức lực nào, chỉ đành trơ mắt nhìn một chưởng tất sát đánh xuống.
Căng thẳng.
Nghẹt thở.
Lo lắng.
Ôn Thiếu Nghi hô hấp nhanh hơn.