Cố Thanh Hy cung kính nói: “Lão tướng quân, mời”.
Nói xong, nàng dẫn đầu, đi song song với lão tướng quân, theo ám tiêu đến Tu La Môn.
Bước chân của ám tiêu rất quỷ dị, đưa bọn họ đi vòng vòng trong thôn, sau đó mới tiến vào một kết giới.
Lúc đi vòng trong thôn, Tiêu lão tướng quân đã thấy kinh ngạc.
Đó là bộ pháp của Ngọc tộc không sai, đường đi cũng là căn cứ theo ngũ hành bát quái diễn luyện thành.
Kết giới người bình thường không thể tạo ra được.
Sau khi vào kết giới, trong đó rộng mở sáng tỏ, giống như thế ngoại đào nguyên.
Trong thế ngoại đào nguyên có những tòa lâu đài quy mô rộng lớn. Nơi này canh phòng nghiêm ngặt, năm bước một trạm gác ngoài, mười bước một trạm gác ngầm, chỗ nào cũng có đệ tử Tu La Môn canh gác.
Nhìn thấy Cố Thanh Hy, tất cả mọi người đều hô to, quỳ xuống: “Cung nghênh môn chủ về tông”.
Tiếng hô rần trời gần như truyền khắp thế ngoại đào nguyên, ngay cả sơn cốc cũng vang vọng hồi âm.
Tiêu lão tướng quân kinh ngạc nhìn Cố Thanh Hy vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng ngạc nhiên hết lần này tới lần khác.
Nàng…
Chẳng lẽ thật sự là tộc trưởng Ngọc tộc, môn chủ của Tu La Môn?
Con gái của Ngọc phi không phải Cố Sơ Vân sao?
Sao lại biến thành Cố Thanh Hy?
Trong cơn kinh ngạc, Tiêu lão tướng quân đến tổng đàn cùng với Cố Thanh Hy. Người của Tu La Môn từ tông chủ đàn chủ cho đến đệ tử xếp làm hai hàng, ai nấy đều nở nụ cười mừng rỡ, cung kính và thành khẩn quỳ xuống.
“Thuộc hạ bái kiến môn chủ, cung nghênh môn chủ hồi tông”.
“Đứng dậy đi”.
“Đa tạ môn chủ”.
Mọi người đứng dậy, vẫn mừng rỡ nhìn Cố Thanh Hy, dường như ai cũng có nhiều lời muốn nói với nàng.
Cố Thanh Hy ngồi ở ghế môn chủ, từ trên cao nhìn xuống các thuộc hạ.
Đứng đầu bên trái là Từ lão Từ tông chủ.
Đứng đầu bên phải là Tiểu Lộ của phòng đấu giá Phong Tương.
Còn có Trương Vân Kiều, Nhậm Hổ, Kim Cường, Kiều Long và những người nàng không quen biết.
Nàng không có ký ức của quá khứ, đây cũng là lần đầu tiên nàng đến Tu La Môn.
Nhậm Hổ cầm một chiếc buá sắt, cười toét miệng: “Môn chủ, cô về sao không báo trước một tiếng? Vừa rồi Kiều Long nói cô về, ta còn không tin chứ, không ngờ là cô về thật”.
“Môn chủ, lần này quay về, người không rời đi nữa chứ”, ánh mắt Kiều Long lấp lánh, dường như rất sợ Cố Thanh Hy nói sẽ đi.
Tiểu Lộ liếc bọn họ, cười khanh khách: “Nói bậy gì thế? Môn chủ là ai, sao có thể ở lại Tu La Môn này mãi được?”