Thứ này vừa mặn vừa cháy khét!
"Tiểu tỷ tỷ, tỷ uống hết phần còn lại đi!"
"Hơi nóng, ta đợi nó nguội rồi mới uống tiếp".
"Được rồi, từ nay về sau ngày nào ta cũng sẽ nấu cho tỷ uống".
"Phụt..."
Cố Thanh Hy suýt chút nữa đã phun hết ra.
Mỗi ngày đều nấu cho nàng uống?
Nàng vẫn còn muốn sống thêm vài năm nữa.
"Sao vậy, tỷ sợ ta làm việc vất vả sao? Đừng lo lắng, nấu tổ yến cho tỷ uống ta không cảm thấy vất vả chút nào".
Cố Thanh Hy không muốn nói về chủ đề này với hắn nữa, vì vậy nàng đã nhanh chóng thay đổi chủ đề.
"Lúc nãy ngươi đã nói ta là nữ nhân của ngươi?"
"Đúng vậy".
"Nếu như ta đã là nữ nhân của ngươi thì ta có thể đi dạo ở bất cứ đâu trong ma tộc đúng không?"
"Đúng vậy".
"Nghe nói núi Vân Kỳ trước kia là tổng bộ của ma tộc, nên ở đây chắc hẳn có rất nhiều di tích cổ. Ngươi có thể dẫn ta đi xem nhưng di tích đó được không?"
"Di tích cổ?"
Ma chủ thầm lẩm bẩm.
Mặc dù núi Vân Kỳ từng là tổng bộ của ma tộc nhưng sau một cuộc chiến thì ở nơi này đã không còn gì cả.
Làm gì có di tích chứ?
Cố Thanh Hy cúi đầu, sốt ruột nhìn hắn nói: "Ví dụ như cấm địa..."
"Cấm địa?"
"Đúng vậy, ta nghe nói có một cấm địa ở núi Vân Kỳ, là tổng bộ cũ của ma tộc, ta muốn vào đó xem thử, ngươi có thể dẫn ta vào đó xem có được không?"
Ma chủ từ trước đến giờ vẫn luôn ngoan ngoãn vậy mà nay lại không hề nghĩ ngợi mà trực tiếp từ chối: "Ở cái nơi đổ nát đó chỉ có toàn xương khô, có cái gì đẹp đâu chứ, ta sẽ dẫn tỷ đi nơi khác du ngoạn".
Sắc mặt của Cố Thanh Hy lập tức trầm xuống.
"Vậy mà ngươi còn nói là quan tâm đến ta, đúng là dối trá! Nếu ta biết ngươi sẽ không dẫn ta đến đó thì ta cũng đã không phí công đánh cược với người khác".
"Đánh cược với người khác?"
"Còn không phải sao, ta nói với mọi người rằng ngươi đối xử với ta rất tốt, chỉ cần ta muốn đi đâu thì ngươi nhất định sẽ dẫn ta đi. Bọn họ không tin cho nên ta mới mượn cấm địa để đánh cược. Bây giờ thì hay rồi, ta thua cược mất hết mặt mũi, chi bằng để ta chết đi cho xong".
"Ta sẽ đưa tỷ đến bất cứ nơi nào tỷ muốn ngoại trừ nơi đó".
"Ngoại trừ cấm địa thì ta không muốn đi đến đâu khác cả".
Cố Thanh Hy cố chịu đựng đau đớn, kéo chăn bông lên trùm kín đầu.
"Từ nhỏ đến lớn ta chưa từng thua thảm đến như vậy, ta không còn mặt mũi gì gặp người khác, ta không muốn sống nữa".
Đôi mắt hoa đào lấp lánh của ma chủ khẽ nheo lại, hắn ta nhẹ nhàng kéo chăn bông của Cố Thanh Hy xuống, sợ rằng nàng sẽ tự làm mình ngạt thở.
Nhưng Cố Thanh Hy đã giữ chặt nó, ma chủ sợ rằng nếu như hắn ta dùng thêm lực thì sẽ làm tổn thương nàng thêm một lần nữa.