Trương Siêu nuốt nước miếng, làm thế nào cũng không ngờ tới sự việc sẽ chuyển biến lớn như trời với đất như vậy.
Hắn chỉ muốn chiếm được trái tim của mỹ nhân mà thôi.
Chỉ là muốn đoạt được bảo vật từ trên người Cố Thanh Hy mà thôi.
Trước mặt đông đảo học sinh, hắn không muốn mất mặt, càng không muốn mất mạng, chỉ có thể cứng miệng đáp: "Cố Thanh Hy, ngươi đừng ỷ thú ức hiếp người”.
“Ta cứ dựa vào ma thú để bắt nạt ngươi đó, thế nào? Có bản lĩnh thì ngươi cũng kéo ra một đám vật cưng đi?”
“Ngươi…”, Trương Siêu nghẹn họng.
Giọng nói Cố Thanh Hy ngọt ngào, trong trẻo dễ nghe, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại khiến người ta phải sởn tóc gáy: “Ta cho ngươi ba lựa chọn, thứ nhất tự cắt đứt một cánh tay, thứ hai, chặt hai cánh tay của kẻ đã xui khiến ngươi, thứ ba, trở thành thức ăn cho Xích Viêm Sư, đám Xích Viêm Sư của ta đã rất lâu không ăn thịt người rồi, chúng rất nhớ nhung mùi vị đó đó”.
Gương mặt Trương Siêu co rút khó coi.
Bất luật là lựa chọn nào hắn cũng đều không muốn.
Nhìn tới ánh mắt thèm khát chòng chọc của Xích Viêm Sư, dường như chỉ cần Cố Thanh Hy hô lên một tiếng sẽ trực tiếp nuốt chửng hắn, hắn không khỏi khiếp đảm.
Cố Sơ Vân õng ẹo khuyên nhủ: “Tam muội muội, mọi người đều là bạn học, hà tất phải đẩy mọi chuyện đến đường cùng như vậy”.
“Hay là ngươi thay hắn chặt đứt một cánh tay cũng được”.
“Tam muội muội, muội…. muội đang oán trách ta sao?”
“Thu lại những giọt nước không đáng một xu đó của ngươi lại đi, cẩn thận tâm trạng ta không tốt, Xích Viêm Sư lại nóng lòng muốn bảo vệ chủ nhân lại một ngụm nuốt trọn ngươi đó”.
Những giọt nước mắt lớn như hạt đậu lăn dài trên má mà Cố Sơ Vân vốn tưởng rằng vô cùng uất ức, tủi thân tới mức đau khổ cũng không nói nên lời.
Mọi người không khỏi xót xa cho nàng ta.
Có một người muội muội như vậy cũng thật là xui xẻo.
Cố Thanh Hy lạnh lùng nói tiếp: “Ta đếm tới ba, nếu ngươi không đưa ra được lựa chọn, vậy ta sẽ mặc định là ngươi lựa chọn điều thứ ba đó, một…”
“Ngươi bức bách ta như vậy không sợ nếu lan truyền ra ngoài sẽ bị buộc tội ép chết bạn học sao?”
“Ngươi vừa rồi không phải còn xúi giục mọi người hợp sức giết ta sao? Ta chỉ là gậy ông đập lưng ông mà thôi, ngươi còn không sợ thì sao ta phải sợ đây? Hai… ngươi chỉ còn một cơ hội cuối cùng nữa thôi đó”.
Trương Siêu thực sự rơi vào hoảng loạn rồi, đúng lúc hắn đang muốn khai ra Cố Sơ Vân thì Trần Chấn bên cạnh bất ngờ rút kiếm, nhanh gọn chặt đứt một cánh tay của hắn ta.
Máu tươi bắn tung tóe, tiếng la thất thanh cũng theo đó réo lên khiến ai nấy đều giật nảy mình.
Trần Chấn vậy mà cắt bỏ cánh tay của hắn ta!
Nhưng chỉ nghe thấy Trần Chấn lẽ thẳng khí hùng nói: “Nam tử hán đại trượng phu, chẳng qua chỉ là chặt đứt một cánh tay có gì đáng sợ? Lần này dạy ngươi một bài học nhớ đời, lần sau đừng nảy sinh ý nghĩ muốn hãm hại người khác nữa”.