May mắn là, khi con dao vừa vung lên thì một luồng nội lực mạnh mẽ đã đánh tới, chẳng những đánh bay con dao mà cả mấy kỳ thủ kia cũng bị thương, một đám hấp hối nằm dài dưới đất.
Ngẩng đầu nhìn lại thì đã thấy mấy trưởng lão Thiên Phần tộc dẫn đệ tử trong tộc đi tới, tạo thành trạng thái giằng co với người Ma tộc.
Cố Thanh Hy thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ còn một chút nữa.
Chỉ một chút nữa thôi, hoàng hậu Sở Quốc rất có thể sẽ chết ở đây.
Phù Quang mặc quần áo của kỳ thủ Ma tộc, đeo mặt nạ đầu lâu, mũi nhân giẫm nhẹ, trở lại bên cạnh Cố Thanh Hy.
“Sao lâu thế?”, Cố Thanh Hy hỏi.
“Bẩm báo chủ tử, người Thiên Phần tộc rất cẩn thận, thuộc phải phải vất vả lắm mới lừa được họ”.
Tim Phù Quang vẫn đập nhanh thình thịch.
Chủ tử lại dùng chuông Phá Hồn để hấp dẫn người Thiên Phần tộc, lừa người Thiên Phần tộc đánh giết đám Lan kỳ chủ.
Nhưng nếu như màn kịch này bị vạch trần, chủ tử không chỉ mất đi chuông Phá Hồn, mà có thể còn phải bỏ mạng.
Cố Thanh Hy khẽ đáp lời, cầm lấy quần áo và mặt nạ kỳ thủ của Ma tộc mà Phù Quang đưa cho, nhanh nhẹn khoác lên người, lại đeo mặt nạ đầu lâu lên, mong là Diệp Phong có thể gắng gượng thêm chút nữa.
Dưới lưng chừng núi.
Lan kỳ chủ liếc nhìn hơn người người Thiên Phần tộc đang nổi giận, không nhịn được cười lạnh: “Ma tộc và Thiên Phần tộc trước giờ không dính dáng gì tới nhau, sao, các ngươi muốn khai chiến đoạt bảo hả?”
Dù có đoạt bảo thì cũng hơi sớm rồi đó, bây giờ họ còn chưa vào được miệng hồ lô cơ mà.
Thiên Phần tộc có hai trưởng lão, một người là Quân Nhan trưởng lão, một người là Vân Phi Diệp trưởng lão, nghe Lan kỳ chủ nói thế thì oán khí trong lòng dâng lên.
“Nếu lão phu không nhớ nhầm, lần trước trong trận chiến núi Vọng Hồn, Ma chủ các ngươi đã đánh thiếu chủ bọn ta bị thương nặng, Lan kỳ chủ không quên chứ”.
Lan kỳ chủ câm nín.
Đại chiến lần trước, hình như đúng là Ma chủ bọn họ đuối lý.
Ma chủ của bọn họ muốn có được nụ cười của mỹ nhân mà buông tha cho việc giết chết Dạ Mặc Uyên, ngược lại còn chạy tới chăm sóc hắn, hợp sức đánh thiếu chủ Thiên Phần tộc là Ôn Thiếu Nghi trọng thương.
Vân trưởng lão hết sức tức giận: “Lần này đến núi Huyết Hồ Lô tầm bảo, các thế lực lớn đã thành lập lời thề ước, mọi người đến miệng hồ lô đoạt bảo, chưa vào đến miệng hồ lô, không một kẻ nào được phép đánh giết, gài bẫy đối phương. Thế mà Ma tộc các ngươi cũng mặt dày mày dạn quá, còn chưa đến nơi đã muốn chiếm hết lợi về mình”.
Quan trọng nhất là, tất cả đều là âm mưu của bọn chúng, bọn chúng chỉ muốn kéo bọn họ chịu tội thay.
Lan kỳ chủ và Mẫu Đơn kỳ chủ nghe vậy hơi ngẩn người, cũng không hiểu Vân trưởng lão có ý gì.
Vân trưởng lão cũng không muốn phí lời với ông ta: “Thả người trong thùng sắt ra, chúng ta chỉ cần hắn”.