Dạ Mặc Uyên nhướng mày: “Sao nào, bản vương đi đâu cần cô quản sao?”
Nha đầu xấu xa này, giúp nàng ta mà đến một câu cảm ơn cũng không có, lại còn muốn tống cổ hắn đi.
“Làm sao dám chứ, chỉ là vị Phật lớn như ngài ở lại học viện, sẽ dọa bọn họ sợ, làm sao mà học được, chẳng phải ta đây thay ngài làm công đức sao?”
Cố Thanh Hy chỉ vào những học trò đang run rẩy quỳ ở học viện, trong mắt mang theo nét hài hước dí dỏm.
Tiêu Vũ Hiên và những người khác nghĩ chiến thần chắc chắn sẽ không dễ dàng rời đi, không ngờ Dạ Mặc Uyên vừa khoát tay, Thanh Phong lập tức hiểu ý, đẩy xe lăn rời khỏi học viện Hoàng gia.
Chỉ lạnh lùng để lại một câu: “Buổi tối còn không về phủ, cô chờ xem chân chó của cô còn có thể giữ được không”.
Ơ…
Chiến thần cứ thế rời đi thôi sao?
Hắn đến đây lẽ nào thật sự chỉ để giúp nha đầu xấu xí?
Nhớ lại thái độ của chiến thần với Cố Thanh Hy vài lần trước đây, Tiêu Vũ Hiên dường như nhận ra chiến thần có lẽ không khó sống chung như trong tưởng tượng.
Khóe miệng Cố Thanh Hy khẽ giật giật.
Chân chó?
Chân của nàng là chân chó sao?
“Được rồi, mọi người ngồi vào chỗ của mình, tiếp tục học”, Thượng Quan phu tử nói.
Mọi người ngồi xuống, trong lòng vẫn thấp thỏm không yên, không ít ánh mắt nhìn đến Cố Thanh Hy, mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu.
“Người tiếp theo, Diệp Phong”.
Diệp Phong không biết từ khi nào đã thay một bộ quần áo sạch sẽ, nghe thấy gọi đến mình liền đứng dậy cung kính lễ độ vái một cái, rồi chậm rãi ngồi xuống bên án.
Dáng người hắn ta cao ráo thanh tú, khí chất phi phàm, hai tay vuốt ve dây đàn, trong đôi mắt lạnh lùng hiện lên tia sáng sâu xa khó dò.
Cố Thanh Hy sáp đến gần Tiêu Vũ Hiên, hỏi: “Tiết học hôm nay có phải để cho mọi người lần lượt đàn không?”
“Đúng vậy”.
“Vậy ngươi đàn chưa?”
“Ta...tay ta bị thương, Thượng Quan phu tử đã đặc cách cho ta không cần đàn”.
Cố Thanh Hy ném cho hắn ta một ánh mắt khinh bỉ.
Nhìn thấy sự hoang mang trong mắt hắn ta, rõ ràng là đang nói dối, không biết đàn thì nhận một câu.
“Ngươi bảo học bao nhiêu tiết rồi, cũng không thấy Thượng Quan phu tử đàn, ngài ấy thật sự biết đàn sao?”
“Tất nhiên là biết, kỹ năng đàn của ngài ấy nổi tiếng khắp thiên hạ”.
“Vậy tại sao ngài ấy không đàn?”
“...”