Hắn phất tay, lập tức có người kéo Trạch Vương ra ngoài.
“Ngang ngược, ta là Vương gia đương triều, các ngươi dám làm vậy với ta”.
“Ha, dám đến cướp hôn, không đánh ngươi nằm ra đó đã là không tệ rồi, còn dám ngông cuồng, đuổi ra ngoài”.
Trạch Vương bị vác ra ngoài, khách khứa cả sảnh đường đều nhìn thấy, mặt mũi mất sạch.
Mọi người thổn thức, bàn tán xôn xao.
Đây là Vương gia đầu tiên bị đuổi ra khỏi hôn lễ từ khi có sử đến nay, mai này định sẵn sẽ là đề tài nói chuyện trà dư tửu hậu của tất cả người dân ở đế đô.
Mặt mũi hắn ta cũng bị mất sạch một lần nữa.
Cố Thanh Hy hét lên: “Còn ngây ra đó làm gì, không phải còn thiếu một lần bái nữa sao? Mau lên đi”.
Khách khứa lại xôn xao.
Cố Thanh Hy quả nhiên sốt sắng muốn gả cho chiến thần, nàng sợ chiến thần bỏ nàng.
Người phụ nữ này cũng thật là không biết xấu hổ.
Nào có tân nương nào lúc bái đường đại hôn lại ra sức thúc giục bái đường.
Người chủ trì phản ứng lại, vội vàng hô lên: “Phu thê đối bái”.
“Hắt xì”.
Chưa kịp bái lượt thứ ba, Cố Thanh Hy đã hắt xì một cái, thổi bay chiếc khăn đỏ trùm trên đầu nàng.
Tĩnh lặng…
Mọi người lập tức yên tĩnh, yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng tim đập cũng nghe thấy.
Tân nương hắt xì còn thổi bay luôn khăn đỏ trùm đầu?
Khăn trùm đầu không phải nên để tân lang đích thân mở ra sao?
Chuyện này…
Khăn trùm đầu rơi rồi, còn bái đường gì nữa?
Dạ Mặc Uyên cũng không ngờ tân nương của hắn lại… dũng mãnh như vậy…
Càng dũng mãnh hơn là gì, nàng lại hắt xì mấy cái nữa, lầm bầm: “Ai tô phấn son đậm như vậy, sặc chết người ta rồi. Nếu đã bái đường xong rồi thì vào động phòng thôi”.
Nàng nói xong, giống như cảm thấy không chính thức cho lắm, lại hô một câu: “Đưa vào động phòng”.
Yên lặng.
Tất cả mọi người vẫn yên lặng, ai nấy há hốc miệng, không tin nổi nhìn Cố Thanh Hy đeo mạng che mặt.
Cố Thanh Hy nở nụ cười khinh thường mà chế giễu.