Thiên Phần tộc là nơi nào, cho dù thêm mấy ma chủ và Dạ Mặc Uyên cũng không cách nào an toàn rời khỏi Thiên Phần tộc, so với bọn họ, võ công của hắn ta có đáng là gì?
Chẳng lẽ hắn ta nhìn không ra rằng Thiên Phần tộc quyết tâm muốn giết nàng sao?
Cố Thanh Hy là luyện đan sư thiên tài, Đan Hồi cốc bọn họ thiếu loại thiên tài này, cũng bằng lòng mang toàn bộ Đan Hồi cốc ra bảo vệ nàng.
Nhưng mà…
Hiện thực rất tàn khốc.
Nếu bảo Đan Hồi cốc đối đầu với Thiên Phần tộc, có thể nói là họ hoàn toàn không có chút xíu phần thắng nào, đối phương muốn diệt họ thì diệt ngay thôi.
Chẳng lẽ số lượng thế lực nhỏ bị Thiên Phần tộc tiêu diệt trong mấy năm nay còn không đủ nhiều sao?
Bọn họ chưa có được Cố Thanh Hy thì toàn cốc đã bị diệt rồi.
Tính thế nào cũng thấy cuộc làm ăn này không có lời.
“Ta lệnh cho con qua đây”.
“Xin lỗi, Lăng Nhược không cách nào làm theo”.
Cốc chủ Nạp Lan vừa tức vừa sốt ruột, không để ý đến thân phận nữa, chạy đến cưỡng ép kéo hắn ta rời đi.
Dạ Mặc Uyên liếc nhìn Cố Thanh Hy, dùng ánh mắt vặn hỏi: “Nàng và hắn ta có quan hệ như thế nào?”
Cố Thanh Hy dang hai tay ra, lộ vẻ vô tội.
Có thể có quan hệ gì chứ?
Nàng và hắn ta cũng không thân quen.
Chỉ là gặp một lần trên núi Hồ Lô Huyết, sau đó là tái ngộ trong Đan Hồi cốc, chẳng hiểu vì sao hắn ta lại để ý nàng, nàng có cách nào đâu?
Cố Thanh Hy nói: “Thiếu cốc chủ Nạp Lan, ta xin nhận tấm lòng của ngươi, đây là ân oán giữa ta và Thiên Phần tộc, không liên quan gì đến ngươi, mau chóng rời khỏi nơi này với cha ngươi đi”.
“Có nghe thấy không, nàng đã bảo con đi rồi, con còn ở lại nơi này làm gì?”
Đứa con bất hiếu này, coi trọng ai chả được, sao lại cố tình coi trọng nữ nhân này.