Cho dù nằm trên giường hàn băng, nhưng trên mặt Ôn Thiếu Nghi vẫn có mồ hôi chảy xuống.
“Nằm ở Giang Nam? Ở chỗ nào Giang Nam?” Cố Thanh Hy hỏi.
“Không biết, trong lúc vô tình ta có nghe thấy tộc trưởng và thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ nói chuyện, trước mắt thì Thiên Phần tộc bọn ta cũng không biết viên Long châu thứ bảy ở chỗ nào của Giang Nam, chỉ biết là Thiên Phần tộc đã phái rất nhiều người đến Giang Nam”.
“Vậy các ngươi dựa vào cái gì mà biết viên Long châu thứ bảy ở Giang Nam?”
Cố Thanh Hy nói rồi đưa tay về phía Ôn Thiếu Nghi, dứt khoát lục soát người hắn ta.
“Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi mau dừng tay”.
Động tác của nàng không nặng, trái lại còn hơi nhẹ nhàng, nhưng mỗi nơi bị nàng sờ vào đều khiến hắn ta ngứa ngáy không chịu được, đặc biệt là bây giờ hắn ta chỉ mặc một chiếc sa mỏng trong suốt, chỗ cần che hoàn toàn không che được.
Ôn Thiếu Nghi xấu hổ đến mức hận không thể tìm một cái lỗ chui vào.
Nhất là khi mùi thơm thoang thoảng trên người nàng cứ lượn lờ quanh chóp mũi hắn ta.
Lục soát hồi lâu, Cố Thanh Hy không tìm được cái gì, chỉ thấy trên cổ Ôn Thiếu Nghi đeo một hạt châu, hạt châu kia trắng như tuyết, nhìn không ra chất liệu gì, nhưng khi sờ có cảm giác giống như chiếc la bàn.
Nàng hỏi: “Đây là cái gì?”
“Tộc trưởng đưa cho ta, là một hạt châu bình thường thôi”.
“Thật sao? Nếu là hạt châu bình thường, vậy cho ta đi”, Cố Thanh Hy không khách khí thu vào nhẫn không gian.
Ôn Thiếu Nghi vốn đã bị thương suýt thì tức chết.
Hạt châu này chính là vật then chốt để tìm kiếm Long châu, tộc trưởng đã dặn đi dặn lại rằng không thể làm mất.
Nhưng nàng cứ vậy mà cướp đi hạt châu của hắn ta.
“Ngươi còn biết chuyện gì liên quan đến Long châu không, nói nghe một chút?”
“Không biết”.
“Thật sự không biết?”
“Cho dù ngươi thiến ta, đáp án vẫn là như vậy”.
“Nhìn dáng vẻ này của ngươi, một vết sẹo lồi cũng không có, sờ lên vừa thoải mái vừa dễ chịu, sao ta nỡ thiến chứ, nếu trói ngươi về làm tiểu tình nhân của ta, ngươi nói xem kích thích hay không?”
“Cố Thanh Hy, rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?”
“Hử, mới vậy mà đã tức giận rồi? Để ta đoán thử bây giờ ngươi đang nghĩ cái gì? Ngươi muốn giết ta, phải không?”
Ôn Thiếu Nghi quay đầu sang chỗ khác, không để ý đến nàng nữa.
“Không phải ngươi rất có bản lĩnh à? Sao vẫn chưa ra tay? Sẽ không phải là không cử động được chứ?”
Nữ nhân vô sỉ này!
Không phải nàng đã sớm nhìn ra rồi sao?
Nếu hắn ta có thể cử động, còn có thể cho nàng làm loạn như vậy?
“Vóc dáng ngươi đẹp như vậy, chắc hẳn khuôn mặt cũng không xấu, trước hết để ta xem khuôn mặt ngươi nào”.
Cố Thanh Hy chầm chậm bước đến, đưa tay ra muốn cầm mặt nạ hồ điệp của hắn ta lên, nhưng mặt nạ cứ như bị dính chặt trên mặt vậy, bất kể nàng có cố như thế nào cũng không thể tháo xuống được.