Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chùa Bạch Vân, ngôi chùa lớn nhất ở trấn Thanh Hồng.

 

Vừa rồi còn tụ tập nhân mã các nơi, nháy mắt đã biến mất không còn một ai.

 

Trên quan đạo đi về phía thôn Tiểu Hà, hai chiếc xe ngựa một trước một sau chạy nhanh như bay.

 

Bên ngoài xe ngựa, mấy chục cao thủ cưỡi ngựa hộ tống.

 

Bọn họ xếp hàng chỉnh tề, ánh mắt sâu xa, cưỡi toàn là hãn huyết bảo mã cùng một màu, vừa nhìn đã thấy không phải người bình thường.

 

Chiếc xe ngựa đầu tiên chở Cố Thanh Hy và Dạ Mặc Uyên.

 

Chiếc xe ngựa thứ hai chở Diệp Phong.

 

Diệp Phong lòng nóng như lửa đốt, chỉ muốn lập tức quay về thôn Tiểu Hà, nhưng hắn ta thứ nhất là bị người của Dạ Mặc Uyên ngăn lại.

 

Thứ hai trên người bị thương nặng đến nay vẫn chưa khỏi, cưỡi ngựa một lúc sẽ làm động tới vết thương, máu chảy đầm đìa. Cố Thanh Hy không cho hắn ta cưỡi ngựa, chỉ có thể ngồi xe ngựa quay về.

 

Nhìn phương hướng thôn Tiểu Hà xa xôi, hai tay Diệp Phong không ngừng run rẩy. Càng đến gần thôn Tiểu Hà, trong lòng hắn ta càng bất an.

 

Trong chiếc xe ngựa thứ nhất.

 

Cố Thanh Hy pha một tách trà tuyết cho Dạ Mặc Uyên, chớp chớp đôi mắt to tròn, nịnh nọt cười nói: “Vương gia, vừa rồi là ta nói sai rồi, ngài đại nhân đại lượng, đừng so đo với một cô gái như ta được không?”

 

Dạ Mặc Uyên quay đầu ra ngoài cửa sổ, từ chối lời xin lỗi của nàng, cũng từ chối trà tuyết của nàng.

 

Cố Thanh Hy tiến sát đến trước mặt hắn, dâng trà tuyết lên lần nữa: “Ta bảo đảm, sau này sẽ không nói chân thứ ba…”

 

Còn chưa nói xong, nhiệt độ trong xe ngựa lại hạ xuống.

 

Cố Thanh Hy thức thời im miệng.

 

Người đàn ông trong nóng ngoài lạnh này cũng thật nhỏ nhen.

 

Chỉ là nói thôi mà, cũng đâu phải thật sự biến nhỏ.

 

“Vương gia, ngài không biết, lúc ngài chưa tới, đối mặt với Lan kỳ chủ, ta sợ đến thế nào. Ta sợ lỡ như ta bị bắt về núi Vọng Hồn giống như Diệp Phong, chẳng phải sẽ khiến ngài mất hết mặt mũi sao”.

 

Cơn giận của Dạ Mặc Uyên không giảm mà tăng.

 

Hắn nhếch miệng cười nhạt.

 

Sợ?

 

Hắn không hề thấy nàng có chút sợ hãi nào.

 

Ngược lại thấy nàng kiêu căng ngông cuồng vô cùng, cũng không biết nàng lấy đâu ra tự tin mà kiêu căng như vậy.

 

“Vương gia, nếu còn không uống thì trà tuyết sẽ nguội mất”.

 

Dạ Mặc Uyên vẫn quay đầu đi.

 

Nụ cười nịnh nọt trên mặt Cố Thanh Hy bỗng chốc biến mất, trà tuyết trong tay nặng nề đặt xuống bàn, nước trà bị hắt đổ ra ngoài.

 

“Dạ Mặc Uyên, tức giận cũng phải có mức độ, đừng có cả ngày trưng ra gương mặt đó, cứ như cương thi nghìn năm vậy”.

 

Bên ngoài xe ngựa, Thanh Phong, Giáng Tuyết đã không còn lời gì để nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK