Cố Thanh Hy dang hai tay, nhún vai.
Lần trước đã kể đến đâu, bản thân nàng đã quên mất rồi.
Nếu không phải hắn hỏi đến thì nàng cũng quên mất mình từng kể một câu chuyện như vậy đấy.
“Chẳng phải họ là nhân vật chính sao? Nhân vật chính sao có thể chết chứ?”
“Người là Hoàng đế, kẻ khác luôn tung hô người vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, người có thể sống đến vạn tuổi thật sao? Sau một trăm năm, chẳng phải người vẫn thành một đống đất à”.
“Hỗn xược, ngươi dám trù ẻo Hoàng thượng!”
“Ngươi mới láo xược, ta đang nói chuyện với Hoàng thượng, một thái giám như ngươi xen mồm vào làm gì, cút!”
Cố Thanh Hy quát nặng, Tiểu Lý Tử cảm thấy không vui nhưng lại chẳng dám tranh luận, chỉ có thể lùi sang một bên, không dám chọc vào Dạ Vương phi.
Dạ Hoàng xị mặt, không còn tinh thần gì nữa.
“Trẫm còn tưởng câu chuyện phía sau sẽ rất hay, nào ngờ… ngươi nói xem Dương Sở đang khỏe mạnh thì sao lại mắc phải dịch bệnh rồi chết chứ?”
“Người muốn biết?”
“Muốn”.
“Vậy đồng ý với ta một điều kiện, ta sẽ nói cho người nguyên nhân”.
“Điều kiện gì?”, trực giác của Dạ Hoàng mách bảo chuyện này không ổn.
Phu quân của nàng là chiến thần, lật tay là khuấy đảo phong vân, quyền lực còn lớn hơn Hoàng đế này, nàng cần tìm hắn giúp gì chứ.
“Thu hồi thánh chỉ tứ hôn Tiêu Vũ Hiên và Cố Sơ Vân”.
“Chuyện này không thể! Quân vương nói được làm được, trẫm đã tuyên thánh chỉ ban hôn trước cả nước, nếu thu hồi thì mặt mũi trẫm để ở đâu”.
“Dĩ nhiên là ở trên mặt rồi, lẽ nào người không muốn nghe chuyện xưa sao?”
Muốn chứ, sao hắn lại không muốn!
Hắn chỉ mong ngày nào Cố Thanh Hy cũng kể chuyện cho mình nghe.
Nhưng…
“Vẫn không được! Trẫm đã đồng ý với một người, tuyệt không thể thu hồi ý chỉ”.
“Ồ… đồng ý với ai”.