“Không quen!”
Đám người kia ngang ngược không nói lý lẽ, hắn ta suýt nữa là không thể ra được.
Quen thuộc quái gì chứ?
Cố Thanh Hy lại lần mò tìm kiếm trên người Ôn Thiếu Nghi, khiến cho toàn thân hắn ta không ngừng run rẩy.
“Những gì cần nói ta đều nói rồi, ngươi còn không thả ta ra”.
“Là loại phù này sao?”, Cố Thanh Hy giơ lên, cười nói.
“Đúng”.
“Dùng như thế nào?”
“Dán vào lòng bàn chân, khẽ niệm chú pháp là được”.
“Chỉ có một tấm thôi sao? Còn có nhiều hơn không?”
“Không có”.
Phù này là tộc trưởng cho hắn ta, toàn bộ Thiên Phần tộc cũng không có nhiều hơn ba tấm.
Đó là vật tộc trưởng cho hắn ta dùng để bảo vệ tính mạng.
Ngoài tộc trưởng ra, không người nào biết trên người hắn ta có thứ phù này.
Nàng cho rằng nó là rau cải trắng, muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu à.
“Ngươi xem con người của ngươi đi, muốn thì cứ nói thẳng ra, tỷ tỷ sẽ cố gắng hết sức, còn có thể hết mực sủng ái ngươi”.
“…”
“Mà thôi, nể tình ngươi tặng ta phù gia tốc, còn nói cho ta biết bí mật của Oa Nhân Quốc, lần này tỷ tỷ bỏ qua cho ngươi, đợi một ngày nào đó tỷ tỷ đây có hứng thú sẽ chậm rãi dịu dàng sủng ái ngươi, đảm bảo khiến ngươi chếnh choáng như say rượu”.
“…”
Ôn Thiếu Nghi chắc chắn một điều.
Hắn ta hiếm khi tức giận, nhưng đi cùng với nàng.
Hắn ta không cách nào kìm nén cảm xúc của mình.
Nữ nhân này quả thật không phải con người, nàng là cầm thú.
Điều khiến hắn ta được an ủi phần nào là, sau khi Cố Thanh Hy đùa giỡn hắn ta xong thì sẽ lấy một bộ y phục từ trong nhẫn không gian ra mặc vào cho hắn ta, lúc này mới giảm nhẹ lúng túng của hắn ta.
“Viên thuốc ngươi vừa uống chính là thuốc độc do chính ta luyện chế, trong vòng hai ngày nhất định phải uống một viên thuốc giải, nếu không ta đảm bảo ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong”.
Cố Thanh Hy dám phù phi hành lên người Tiểu Cửu Nhi, vỗ vỗ cơ thể của nó, nói: “Dậy đi, dựa theo bản đồ, chạy với tốc độ nhanh nhất”. Tiểu Cửu Nhi ngóc đầu, đôi mắt lim dim ngái ngủ, khẽ lầu bầu: “Người ta còn buồn ngủ mà”.
“Mười con heo nướng, chỉ cần ngươi đưa ta đến cực Bắc trên bản đồ trong thời gian ngắn nhất, ta nướng mười con heo cho ngươi ăn”.
“Có thể nhiều hơn chút hay không”.
“Không thể”.
“Chỉ nhiều hơn một con”.
Cố Thanh Hy không chút khách khí gõ nó một phát: “Còn dám cò kè mặc cả, bây giờ ta lập tức nướng ngươi”.
“Xì xì xì…”