Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Sau một tiếng: “Đi đi”.  

 

Một bên khác của kết giới như xuất hiện lực hút, hút tất cả bọn họ vào trong.  

 

Vụt…  

 

 

 

Đương nhiên mấy người nhóm Cố Thanh Hy cũng bị hút vào, nếu không nhờ nàng mở ra võ mạch, thì e rằng lúc này đã ngã đến mức gào khóc rồi.  

 

Tiêu Vũ Hiên có chút võ công, miễn cưỡng đứng vững.  

 

Còn Liễu Nguyệt và Vu Huy thì cứ thế ngã nhào, may mà có Cố Thanh Hy đỡ bọn họ.  

 

“Đa tạ lão đại, lão đại, cô giỏi võ công như thế từ bao giờ vậy”.  

 

“Có lẽ là mấy ngày nay”.  

 

“Mấy ngày nay? Chẳng lẽ… cô mở ra võ mạch rồi?”  

 

“Gần như là thế”.  

 

“Trời ạ, trong khoảng thời gian ngắn như thế, sao cô có thể mở ra võ mạch được?”  

 

Cố Thanh Hy cẩn thận quan sát hoàn cảnh nơi này.  

 

Đây là một ngọn núi hoang, xung quanh cây cối um tùm, núi non trùng điệp, nhìn một vòng, ngọn núi này nối liền ngọn núi kia, cũng không biết có bao nhiêu ngọn núi.  

 

Liễu Nguyệt hô lên: “Nhiều núi như thế, đâu mới là núi Tầm Long?”  

 

Phóng tầm mắt nhìn quanh, học sinh của học viện Hoàng gia rải rác trên các ngọn núi khác nhau.  

 

Cách chỗ bọn họ không xa đột nhiên vang lên một tiếng hét to: “Trời ạ, Lý Hằng tìm thấy Vô Nhai Tiên Diệp, sao lại may mắn thế, vừa tiến vào núi Tầm Long đã tìm thấy bảo bối như vậy, thật sự khiến người ta thấy ghen tị”.  

 

“Đúng thế, Vô Nhai Tiên Diệp là thánh dược luyện đan, nghe nói chỉ cần có nó sẽ có thể dễ dàng luyện chế ra đan Cực Thiên, biết bao nhiêu người muốn có mà không được, hắn ta lãi to rồi”.  

 

“Mau mau mau, chúng ta cũng mau đi tìm đi, xem thử có còn bảo bối gì không”.  

 

Vu Huy hâm mộ nói: “Lý Hằng may mắn thế, vừa đến đã tìm thấy bảo bối tốt như thế rồi”.  

 

Liễu Nguyệt Vu Huy muốn đi đến nơi Lý Hằng vừa tìm thấy bảo bối tìm kỹ lại, xem có thể nhặt được thứ gì bỏ sót không, nhưng Cố Thanh Hy mỗi tay giữ một người, kéo bọn họ giấu vào một nơi dưới sườn núi.  

 

Vừa trốn xong, một chưởng lực ầm ầm đánh tới từ phía xa, đánh trúng vào lưng Lý Hằng còn đang vô cùng đắc ý.  

 

“Phụt…”  

 

Hắn ta phun ra một ngụm máu tươi, nhìn Đông Phương Triết vừa ra tay với vẻ khó tin.  

 

“Ngươi… Ngươi muốn làm gì?”  

 

Đông Phương Triết và Mộ Dung Thần đứng sóng vai nhau, hai người đều nhìn Lý Hằng như đang nhìn một người chết.  

 

“Người thường vô tội, mang ngọc mắc tội, ngươi nói xem chúng ta muốn làm gì”.  



Hàm ý trong câu nói này vô cùng rõ ràng, hai người họ muốn giết người cướp của. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK