Cố Thanh Hy loáng thoáng nghe thấy tiếng ngáy của Tiểu Cửu Nhi, nàng bèn men theo hướng phát ra âm thanh để tìm kiếm.
Âm thanh này truyền ra từ bên trong một căn phòng.
Cố Thanh Hy xác định trong phòng này không có người rồi nhanh chóng lách mình tiến vào.
Vừa bước vào, Cố Thanh Hy đã trông thấy Tiểu Cửu Nhi vô lực nằm bẹp trên nền đất, ủ rũ không có tinh thần.
Cố Thanh Hy giật mình, búng búng vào người nó: “Tiểu Cửu Nhi, ngươi sao thế?”
“Con rắn thối tha kia là của ngươi?”
Đột nhiên, một giọng nói trong veo nhưng lạ hoắc vang lên.
Cố Thanh Hy quay đầu nhìn sang.
Đó là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, mặt nhỏ, mày liễu, làn da trắng muốt, đôi mắt to đen láy chớp chớp.
Y phục của nàng ta giống hệt như y phục của người dân tộc thiểu số, thắt hai bím tóc, trông rất trẻ trung và phóng khoáng, vô cùng ưa nhìn.
“Ngươi là ai?”
Cố Thanh Hy không khỏi tỏ ra cảnh giác.
Cô gái này im lặng xuất hiện, thế mà nàng hoàn toàn không phát hiện ra.
Nếu không phải vì võ công của nàng ta quá cao thì chắc hẳn nàng ta có điểm gì đó hơn người.
Mà nàng ta trông qua cũng chỉ tầm hai mươi mấy, cho dù võ công cao đến mấy, cũng không cao đến mức nào được.
“Ta là Khởi La, ngươi là chủ nhân của con rắn thối tha kia à? Nó nhìn trộm ta tắm”.
Khởi La tố cáo như thế, trong lòng chỉ muốn chém nó nát ra.
“Xin lỗi ngươi nhiều ha, ta sẽ đưa con rắn này đi”.
Cố Thanh Hy xách theo Tiểu Cửu Nhi, quay người định rời khỏi căn phòng này, không muốn rước thêm rắc rối gì.
Nhưng Hoa Khởi La ngăn nàng lại: “Nhưng nữ nhân và xà thụ thụ bất thân, nó nhìn ta rồi thì phải làm sao?”
“Thế ngươi muốn làm thế nào? Nhìn lại nó? Hay là gả cho nó?”
Hoa Khởi La nghẹn họng, một con rắn có gì hay mà nhìn, thú cưng của thánh nữ tỷ tỷ đẹp hơn nó nhiều, đã vậy đẳng cấp cũng cao hơn nhiều.
Nàng ta càng không thể gả cho một con rắn được.
Cố Thanh Hy nhéo nhéo gương mặt tròn trịa bụ bẫm của nàng ta, mỉm cười nói: “Cùng lắm đợi khi nào nó tỉnh, ta thay ngươi đánh nó một trận”.
Hoa Khởi La gạt tay nàng ra, hai tay chống hông, tố cáo rằng: “Ta là sứ giả Khởi La - một trong tứ đại thánh sứ của Băng tộc, thánh nữ tỷ tỷ nhéo mặt ta thì thôi, ngươi dựa vào cái gì mà đòi nhéo mặt ta”.
“Bởi vì gương mặt của ngươi vừa mịn màng vừa mềm mại vừa bụ bẫm, ai trông thấy cũng muốn nhéo”.
Câu này được thốt ra khiến Hoa Khởi La sững người.