Diệp Phong tựa người ở cửa, hai hàng nước mắt trải dài trên khóe mắt.
Sắc mặt hắn ta bỗng nhiên tái đi.
Hoàng tử… cao quý nhường nào… còn hắn ta…
Hắn ta chỉ là một món đồ chơi của Lan kỳ chủ mà thôi.
Quá khứ của hắn ta đầy rẫy bóng tối và dơ bẩn, thật sự không xứng.
Nếu hắn ta bước đến chào hỏi bà ấy, vậy thì cả đời này bọn họ đều dính bẩn, và sẽ trở thành trò cười cho thiên họa.
Hoàng tử của Sở Quốc lại là một tên…
A… cỡ nào châm chọc?
Xuyên qua khe cửa, Diệp Phong lưu luyến nhìn hoàng hậu Sở Quốc, mãi vẫn không dời tầm mắt được.
Nước mắt vòng quanh hốc mắt, trong lòng hắn ta đau đớn đến mức không cách nào thở nổi.
Có trời mới biết hắn ta khao khác được bước đến, nói cho bà ấy biết mình chính là đứa bé bị thất lạc kia cỡ nào.
Diệp Phong sợ nếu mình còn nán lại đây thì sẽ không kiềm chế nổi, thế nên hắn ta vội vã rời khỏi bảo điện Đại Hùng, loạng choạng chạy về phòng mình.
Trong bảo điện Đại Hùng, bỗng nhiên hoàng hậu Sở Quốc quay đầu nhìn về phía Diệp Phong vừa rời đi, trái tim bà ấy bất giác đập nhanh hơn.
Hạnh Nhi tỏ vẻ nghi ngờ: “Phu nhân, người sao vậy?”
“Không có gì, à… chợt nhớ tới, vị tiểu công tử vừa nãy trông rất quen”.
“A… người nói làm nô tì cũng sực nhớ, hắn ta và người có vài phần tương tự đấy, cũng có nét giống hoàng thượng nữa”.
Cả người hoàng hậu Sở Quốc bỗng run lên: “Ngươi nói… thật ư?”
“Vâng… tuy nhiên… trên đời này có rất nhiều người lớn lên giống nhau, có lẽ… đó chỉ là trùng hợp mà thôi”, Hạnh Nhi định nói gì đó nhưng cố dằn lại.
Mấy năm gần đây, mỗi khi nhìn thấy người có vẻ ngoài tương tự mình, nương nương đều tưởng rằng đó là tiểu hoàng tử. Thế nhưng nhiều lần hi vọng rồi lại thất vọng, cứ như ngã từ thiên đường xuống địa ngục vậy.
Nàng ta sợ nương nương lại thất vọng thêm lần nữa, cho nên không dám nói nhiều.
Hoàng hậu Sở Quốc cũng cười tự giễu.
Sao trên đời này lại có nhiều chuyện trùng hợp như vậy chứ?
Bà ta lại bắt đầu phát bệnh rồi, cứ hễ thấy ai có vẻ ngoài hơi giống một chút, thì đều cho rằng đó là Lâm nhi của bà ta.
Trong phòng khách.