Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Thanh Hy run tay, hét lên: “Tiêu Vũ Hiên, Tiêu Vũ Hiên ngươi ở đâu… chưa chết thì kêu một tiếng cho ta”.

 

Cố Thanh Hy vừa tìm kiếm Tiêu Vũ Hiên trong đống thi thể vừa hét lớn. Lúc này, nàng không còn kiêu ngạo như trước kia nữa, chỉ có sợ hãi.

 

Sợ Tiêu Vũ Hiên cũng như bọn họ, máu chảy quá nhiều mà chết.

 

Nàng giống như con ruồi không đầu, tìm loạn khắp nơi, sự sốt ruột trong mắt làm thế nào cũng không che giấu được.

 

Dạ Mặc Uyên khó chịu trong lòng.

 

Nàng và Tiêu Vũ Hiên thật sự là hảo hữu sao?

 

Lúc hắn xảy ra chuyện, nàng đã từng lo lắng như vậy chưa?

 

Không biết vì sao, hắn đột nhiên ghen với Tiêu Vũ Hiên.

 

Ít nhất hắn ta có một vị trí ở trong lòng Cố Thanh Hy.

 

Dạ Mặc Uyên sầm mặt.

 

Nhưng Tiêu Vũ Hiên ở không xa mình đầy thương tích, được thuộc hạ của Dạ Mặc Uyên dìu đỡ đã đỏ mắt lên, chưa bao giờ hắn ta cảm thấy lòng mình ấm áp như vậy.

 

“Nha đầu xấu xí”.

 

Hắn ta yếu ớt gọi một tiếng.

 

Cô gái này vẫn quan tâm đến hắn ta, không uổng hắn ta chịu nhiều nhát đao như vậy.

 

Nghe tiếng Tiêu Vũ Hiên, lại nhìn thấy hắn ta đứng ở phía xa, vẫy tay gọi nàng.

 

Cố Thanh Hy tức giận, xông tới đấm hắn ta một cái.

 

“Chưa chết cũng không đáp một tiếng, ngươi muốn về trời à!”

 

Tiêu Vũ Hiên bị đau, nếu không phải có người dìu, e rằng đã ngã xuống đất.

 

Hắn ta cười nói: “Nha đầu xấu xí, cô muốn mưu sát huynh đệ à, ra tay nặng như vậy, ta không bị bọn họ giết chết cũng bị cô đánh chết”.

 

Cố Thanh Hy thở phào, liếc nhìn vết thương của hắn ta. Trên người hắn ta có năm sáu nhát đao, còn bị nội thương, may là những vết thương đó không phải vết thương chí mạng, chỉ là mất máu quá nhiều mà thôi.

 

“Bà bà… bà không được xảy ra chuyện, bà bà…”

 

Bên tai là tiếng nức nở sợ hãi của Diệp Phong.

 

Căn nhà tranh sau thôn đã bị đốt cháy, chỉ còn lại một đống tro tàn.

 

Diệp Phong rơi nước mắt, như phát điên tìm kiếm Diệp bà bà trong tro tàn.

 

Nụ cười trên mặt Tiêu Vũ Hiên biến mất.

 

Hắn ta khập khiễng đi đến trước mặt Diệp Phong, hạ giọng nói: “Bà bà của ngươi bị bọn họ bắt đi rồi, xin lỗi, ta không thể bảo vệ được bà ấy”.

 

Động tác của Diệp Phong dừng lại, tái mặt nhìn Tiêu Vũ Hiên.

 

Giống như muốn tìm sự xác nhận từ trên người hắn ta.

 

Ánh mắt Tiêu Vũ Hiên buồn bã, chậm rãi kể.

 

“Hôm đó các người rời đi không lâu, Lan kỳ chủ đã phái người bao vây thôn Tiểu Hà, bọn họ nhốt bọn ta mấy ngày, ngày hôm trước bắt đầu giết người bừa bãi. Ta… một mình không chống lại được bọn họ, bị bọn họ đánh bị thương nặng. Nếu không phải chiến thần Vương gia phái người đến cứu, chỉ e ta cũng bị bọn họ giết mất rồi”.

 

“Trước khi ta hôn mê, nhìn thấy rõ ràng bọn họ bắt bà bà ngươi đi, bà bà ngươi vẫn chưa chết…"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK