“Nếu ông đã không muốn thỏa hiệp, vậy thì ta chỉ có thể hủy đi Long Châu, dù sao cũng phải chết, có một viên Long Châu chôn cùng cũng không tệ”.
Nói xong, ám khí của Cố Thanh Hy lại nhắm ngay hoa tường vi.
Sắc mặt Lan Kỳ chủ đại biến.
Nữ nhân này ra bài không theo lẽ thường, lỡ như nàng ta thật sự khiến Long Châu trên hoa tường vi rơi xuống biển máu thì ông ta không biết làm cách nào để bù đắp tổn thất.
Dù Dịch Thần Phi biết chắc Cố Thanh Hy sẽ không đánh Long Châu rơi xuống biển máu, nhưng hắn ta vẫn cảm thấy ớn lạnh.
“Những quả màu đỏ như lửa này có công hiệu chữa thương, chỉ cần ăn mấy quả thì có thể khôi phục, cô cứ ăn quả cô vừa cầm trong tay là được”.
“Sao ông biết loại trái cây này có thể chữa thương?”
“Cố Thanh Hy, ta khuyên cô chớ có hỏi quá nhiều!”
Sao ông ta có thể nói cho Cố Thanh Hy biết là mình đã đói bụng nhiều ngày, vì quá đói khát nên mới hái trái cây ăn lót dạ, nào ngờ đánh bậy đánh bạ lại khôi phục được võ công.
Cố Thanh Hy nhìn ông ta bằng ánh mắt sâu xa, rồi nhếch miệng cười, lau lau trái cây trong tay, vừa đưa cho Dịch Thần Phi vừa cảnh giác nhìn Lan kỳ chủ.
Lan kỳ chủ nói: “Ta đã trả lời câu hỏi của cô, bây giờ có thể đưa Long Châu lại cho ta rồi chứ?”
“Đương nhiên là không, ai nói ta chỉ có một câu hỏi”.
“Cô còn muốn hỏi gì?”
“Diệp Phong đâu?”
Nhắc đến Diệp Phong, Lan kỳ chủ lập tức trở mặt: “Không biết”.
Cố Thanh Hy sờ mũi.
Chỉ hỏi Diệp Phong ở đâu mà thôi, có cần phải nổi giận vậy không? Cứ như nàng và Diệp Phong bỏ trốn, khiến ông ta đội nón xanh không bằng!
“Ông tự phong bế võ công, rời khỏi nơi này, ta sẽ buông tha viên Long Châu kia”.
“Cố Thanh Hy, cô đừng có bỡn cợt ta!”, nếu ông ta tự phong bế võ công, rời khỏi đây, chẳng phải viên Long Châu này sẽ thuộc về nàng ta sao?
“Võ công ông cao như vậy, ta cũng chỉ tính toán vì cái mạng nhỏ của mình mà thôi, xin Lan kỳ chủ thông cảm”.
“Không thông cảm được!”
“Haiz… Ta biết ngay mà, cùng lắm chỉ là một hạt châu nhỏ như trứng bồ câu thôi, sao Lan kỳ chủ để tâm cho được. Hay là cứ để hạt châu nát đó chôn cùng ta đi nhỉ, dưới suối vàng coi như cũng có người bầu bạn”.
Lan kỳ chủ bị nàng chọc tức đến nỗi mặt lúc xanh lúc trắng, hận không thể phanh thây xé xác Cố Thanh Hy.
Đó là Long Châu đấy, sao lại là hạt châu nát được?
Dịch Thần Phi biết nàng đang cố kéo dài thời gian, đợi đến khi vết thương của hắn ta hoàn toàn khôi phục.
Hoặc đợi đến khi Thiên Phần tộc đến, hòng lợi dụng bọn họ đối phó với Ma tộc.
Hoặc đến khi Ngọc tộc đến, bọn họ sẽ được cứu mạng.
Dịch Thần Phi vứt bỏ tất cả, bất kể thương thế có đau đớn cỡ nào, hắn ta vẫn cố gắng điều chỉnh khí tức, tranh thủ khôi phục võ công trong thời gian ngắn nhất.
Bỗng nhiên, một cái bóng màu hồng nhạt vụt qua, lao thẳng về phía hoa tường vi.