Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Trong trà không có độc, đơn giản chỉ là muốn làm nàng bẽ mặt trước đám đông, lộ ra gương mặt xấu xí đầy mụn mủ lởm chởm.  

 

Cố Thanh Hy không ngăn cản, để mặc nàng ta kéo mạng che mặt xuống, để lộ dung mạo tuyệt thế khuynh thành, lạnh lùng nhìn biểu cảm trên mặt Đương Đương công chúa.  

 

Toàn thân Đương Đương công chúa tràn ngập cảm giác vui vẻ vì trút được cơn giận.  

 

Nàng ta cho rằng chỉ cần gỡ mạng che mặt của Cố Thanh Hy xuống thì có thể hủy thanh danh của Cố Thanh Hy, khiến nàng sau này không còn dám kiêu căng nữa.  

 

Tất cả mọi người đều hít sâu vào một hơi, không dám tin nhìn về phía Cố Thanh Hy. Ngay cả nhịp thở của Dạ Mặc Uyên cũng dừng lại một giây, đôi mắt lạnh lùng phản chiếu toàn hình ảnh của Cố Thanh Hy.  

 

Đương Đương công chúa hài lòng nhìn vẻ mặt của bọn họ, tưởng rằng bọn họ bị Cố Thanh Hy dọa sợ.  

 

Nàng ta quay người nhìn gương mặt xấu xí của Cố Thanh Hy, nhưng vừa xoay người lại thì hoàn toàn sững sờ.  

 

Chuyện này…  

 

Chuyện này là sao?  

 

Gương mặt của Cố Thanh Hy không phải đầy mụn mủ và vết sẹo sao? Người phụ nữ trước mắt là ai?  

 

Người phụ nữ trước mắt có vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành, một gương mặt hoàn hảo không soi được chút tì vết nào.  

 

Dáng người nàng duyên dáng, da dẻ trắng hơn tuyết, hơi thở tựa nhành u lan, môi đỏ không cần tô son, đôi mắt hoạt bát, lóe lên màu sắc linh động. Trong lúc nhìn ngó tự có một phen khí chất tao nhã xuất trần, khiến người ta tự hổ thẹn không bằng, không dám khinh thường, chỉ cần một ánh mắt cũng khó mà quên.  

 

Đây là một mỹ nhân tuyệt sắc, một nụ cười một cái nhăn mày, nhất cử nhất động của nàng giống như tiên nữ trong tranh, đẹp đến mức khiến tim người ta đập nhanh, đâu còn là xú nữ mặt xấu xí như trước kia nữa.  

 

“Công chúa, nếu cô muốn nhìn khuôn mặt của ta thì cứ nói một tiếng là được, cần gì phải kéo mạng che mặt của ta xuống chứ. Mạng che mặt của ta là do Thu Nhi tự tay làm, rất quý giá đấy”.  

 

Cố Thanh Hy hài lòng nhìn ánh mắt kinh ngạc của mọi người.  

 

Nàng vốn không muốn khoe ra như vậy, là bọn họ tự ăn no rửng mỡ, buộc nàng phải lộ ra dung mạo thật.  

 

Đương Đương công chúa lắp bắp: “Ngươi… Ngươi là ai?”  

 

“Không phải vừa rồi công chúa còn gọi ta là hoàng thẩm hay sao? Lần này lại trở mặt không nhận người?”  

 

“Ngươi… ngươi là Cố Thanh Hy? Sao có thể, mặt ngươi không phải rất xấu sao? Sao có thể…”, sao có thể xinh đẹp như vậy?  

 

Trước kia, nàng ta cảm thấy Cố Sơ Vân rất xinh đẹp, bây giờ so sánh đôi bên, nàng ta cảm thấy Cố Sơ Vân chẳng là gì cả.  

 

“Công chúa nói lời này cũng lạ thật, bị bệnh còn có thể chữa khỏi, lúc trước gương mặt ta hơi xấu, bây giờ chữa khỏi rồi, có gì mà kỳ quái chứ?”  

 

Đương Đương công chúa nghẹn lời.  

 

Gương mặt này vô cùng mịn màng, non mềm, giống như trẻ sơ sinh, đúng là khiến người ta ngưỡng mộ không thôi.  

 

Sắc mặt của Cố Sơ Vân rất khó coi, tức giận đến mức run rẩy cả người.  

 

Nàng ta tốn nhiều công sức như vậy mới xúi giục được Đương Đương công chúa đi gỡ mạng che mặt của Cố Thanh Hy xuống, vốn muốn làm Cố Thanh Hy mất hết mặt mũi, không ngờ lại cho Cố Thanh Hy cơ hội làm mọi người kinh ngạc trước vẻ đẹp ấy.  

 

Cố Thanh Hy khôi phục dung mạo từ lúc nào?  

 

Vì sao trước đó không có chút tin tức nào?  

 

Gả cho chiến thần đã đành, còn có gương mặt khuynh thành tuyệt thế như vậy, Cố Thanh Hy không chết thì sau này còn có chỗ cho nàng ta đứng hay sao?  

 

Liễu Nguyệt suýt chút nữa cắn lưỡi mình: “Trời ạ, người đẹp đó thật sự là lão đại của chúng ta sao? Ta không phải đang nằm mơ đấy chứ?”  

 

Vu Huy kích động nói: “Không phải, đúng thật là lão đại của chúng ta. Trời ạ, lão đại luôn đeo mạng che mặt, ta còn tưởng lão đại quá xấu nên không dám để lộ khuôn mặt thật. Hóa ra là quá đẹp, không muốn làm mọi người sốc nên mới đeo mạng che mặt. Tính tình lão đại thật tốt quá”.  

 

“Nếu Tiêu Vũ Hiên đại ca cũng ở đây, chắc chắn huynh ấy cũng sẽ kinh ngạc”.  

 

Cố thừa tướng ngạc nhiên, không dám tin nhìn gương mặt quen thuộc kia.  

 

Gương mặt ấy thật giống với mẫu thân nàng, nhất là ánh mắt ấy, đúng là cùng một khuôn mà ra. Chỉ là trong mắt nàng có thêm sự linh hoạt và giảo quyệt.  

 

Quả nhiên là do bà ấy sinh, ngay cả vẻ ngoài cũng giống như vậy.  

 

Nghĩ đến mẫu thân đã mất của Cố Thanh Hy, sắc mặt của Cố thừa tướng giống như vải nhuộm không ngừng biến hóa đổi màu.  

 

Thượng Quan Sở bị nàng làm kinh ngạc.  

 

Hắn ta biết dung mạo của Cố Thanh Hy có lẽ không xấu như lời đồn, chỉ là hắn ta không ngờ Cố Thanh Hy lại xinh đẹp đến như vậy.  

 

Tất cả mọi người đều kinh ngạc trước vẻ đẹp ấy, ánh mắt mọi người hồi lâu không thể dứt ra. Không biết qua bao lâu, đám đông mới bắt đầu rộ lên xôn xao.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK