Sát khí ngập trời lập tức ùn ùn kéo đến.
Thủ vệ nhận ra điều không ổn.
Tiếc là đã muộn rồi.
Bên tai là tiếng cười khinh thường của Ma chủ: “Ngươi mà cũng xứng gọi nàng là tỷ tỷ à”.
“A…”
Chẳng những hai tay hai chân thủ vệ nổ tung, mảnh vụn rơi đầy đất.
Mà con ngươi, lỗ mũi, lỗ tai của hắn ta cũng bị cắt rời, khiến hắn ta đau đến mức không ngừng lăn lộn.
Điều khiến hắn ta khó chịu hơn là những đoá hoa ăn thịt người kia không biết bò tới từ nơi nào, chen lấn nhau cắn hắn ta, mãi đến khi cắn chết hắn ta.
Trong bóng tối, một bóng người màu đen bay đến, quỳ xuống trước mặt Ma chủ, cung kính hành lễ.
“Thuộc hạ Huyết Sát bái kiến Ma chủ”.
“Đứng lên đi”.
“Chủ tử, cô nương kia tên là Cố Thanh Hy, là tam tiểu thư không được cưng chiều của phủ Thừa Tướng, cũng là vị hôn thê của chiến thần Dạ Mặc Uyên, đồng thời còn có quan hệ mật thiết với Tu La Môn, Thanh tông chủ của Tu La Môn từng cứu nàng ta, còn đưa ám vệ Phù Quang của môn chủ Tu La Môn trước đây cho nàng ta, còn thân phận thật sự của nàng ta, tạm thời vẫn chưa thể điều tra ra”.
“Ngươi có cảm thấy nàng ta rất giống một người bạn cũ không”.
Huyết Sát ngây người, hắn ta suy nghĩ một lúc lâu vẫn không thể nghĩ ra rốt cuộc Cố cô nương giống với người bạn cũ nào của chủ tử.
Hắn ta đi theo bên cạnh chủ tử từ nhỏ, dường như chủ tử… không có người bạn nào cả…
Huyết Sát cúi đầu không dám lên tiếng, im lặng đợi lệnh của Ma chủ.
Nhưng Ma chủ mãi không ra lệnh, chỉ như tự lẩm bẩm, sau đó chợt nhẹ nhàng nói một câu: “Nàng ta cũng không giống với nữ nhân kia, nàng ta cởi mở hơn nữ nhân kia nhiều, chỉ có… đôi mắt là giống thôi”.
Nữ nhân?
Chẳng lẽ là chỉ môn chủ Tu La Môn?
Không phải chủ tử đã giết nàng ta rồi sao?
Lại im lặng một lúc lâu, sau đó Huyết Sát cẩn thận nói: “Chủ tử, chuyện ngài đại chiến với môn chủ Tu La Môn bị trọng thương, sau đó phải tán công chữa thương trong rừng trúc là do Hạnh Hoa kỳ chủ tiết lộ ra ngoài”.
“Những kẻ tham gia ép ngài thoái vị có Hạnh Hoa kỳ chủ, Đào Hoa kỳ chủ, Thạch Lựu kỳ chủ và Hà Hoa kỳ chủ, còn có đám người hữu hộ pháp, không biết chủ tử muốn xử lý bọn họ thế nào”.
“Một đám cặn bã dám cắn lại chủ nhân, giết là được”.