Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Thanh Hy vừa thưởng thức trà thơm, vừa cười xấu xa: “Tiểu Lộ tỷ tỷ, lần này phòng đấu giá có thứ gì tốt muốn đấu giá đúng không? Ta báo trước là đồ nhất định phải tốt đấy, nếu không lần sau ta sẽ không tới nữa”.  

 

“Xem người nói kìa, phòng đấu giá Phong Tương chúng ta không đấu giá thì thôi, một khi đấu giá thì chỉ toàn hàng thượng phẩm thôi, đảm bảo người sẽ thích”.  

 

“Vậy à, ta có vài món đồ, phòng đấu giá có thể bán giúp ta không?”  

 

“Ồ... Thứ gì vậy?”  

 

Không chỉ Tiểu Lộ, Dạ Mặc Uyên cũng nghiêng đầu qua, muốn xem thử trong tay nàng có thứ gì tốt.  

 

Dạ Mặc Uyên vẫn chưa quên viên Long Châu thứ năm đã mất trong tay nàng, mặc dù viên Long Châu đó chắc chắn đã rơi vào tay Ngọc tộc.  

 

Cố Thanh Hy nhìn Cố Thanh Hy như kiêng dè điều gì đó, không biết có phải do nàng nghĩ đến lòng tốt và bao dung của Dạ Mặc Uyên dành cho nàng hay không.  

 

Nàng đưa tay lấy ra một đống chai thuốc từ trong nhẫn không gian.   

 

Chai thuốc chưa mở nhưng đã toả ra linh khí nồng đậm khắp phòng.  

 

 

 

Tiểu Lộ trợn tròn mắt.  

 

Tay cầm tách trà của Dạ Mặc Uyên cũng hơi lung lay.  

 

Họ đã gặp rất nhiều linh dược nhưng chưa bao giờ gặp linh dược với quy mô nhiều như vậy.  

 

Ngay cả Đan Hồi cốc cũng khó có thể lấy ra được nhiều như vậy.  

 

Hơn nữa chỉ mới ngửi linh khí nồng đậm kia, họ đã cảm thấy toàn thân thoải mái, mơ hồ có cảm giác đột phá.  

 

Rốt cuộc là thuốc gì mà lại có thể toả ra linh khí nồng đậm như vậy?  

 

Tiểu Lộ cầm lấy một chai mở nắp ra, khẽ nhướng mày: “Đan Tẩy Tuỷ? Mặc dù chỉ là trung đẳng nhất phẩm nhưng hơn ở số lượng nhiều, cũng không tệ”.  

 

Cố Thanh Hy chống cằm, trên khoé mắt có ý cười.   

 

“Có bán được không?”, Cố Thanh Hy xấu hổ hỏi, những viên đan Tẩy Tuỷ này đều do nàng luyện chế bừa từ dược liệu thừa.  

 

Ban đầu nàng định vứt đi, nhưng nghĩ lại thì quyết định dùng để luyện tập, tránh lãng phí một chút vật liệu.  

 

“Đương nhiên là được, chẳng qua phòng đấu giá chúng ta sẽ lấy hai mươi phần trăm tiền hoa hồng, Cố cô nương cũng biết điều này chứ nhỉ?”  

 

“Trước đây không biết, bây giờ thì biết rồi. Tiểu Lộ tỷ tỷ, ta coi tỷ như tỷ tỷ ruột của mình, tỷ xem chúng ta có duyên như thế, giảm giá cho ta một chút đi”.  

 

“Mười phần trăm, chúng ta lấy mười phần trăm”.  

 

“Mười phần trăm còn nhiều quá, giảm thêm đi ạ”.  

 

“Giảm thêm nữa sẽ gãy xương mất”.  

 

“Gãy xương thì cứ nối lại là được. Tỷ nhìn này, tất cả đều là linh dược thượng phẩm, với lại mỗi chai đều đầy, tỷ cũng ít khi gặp được khách hàng tốt như ta mà đúng không?”  

 

Tiểu Lộ phụt cười, cầm chai thuốc hàng thứ hai lên mở nắp ra, trong chai toả ra linh khí còn nồng đậm hơn cả đan Tẩy Tuỷ.  

 

“Đan Bồi Nguyên, thượng đẳng nhất phẩm. Đan dược này không tệ, có thể bán với giá cao, hơn nữa số lượng còn rất nhiều”.  

 

“Đó là đương nhiên, ta mang đến cho tỷ nhiều thứ tốt lắm đấy”.  

 

Tiểu Lộ lại mở loại thứ ba ra, linh khí nồng đậm hơn xộc vào mũi, nàng ta lại kinh ngạc: “Đan Cực Thiên, đây là đan dược nhị phẩm”.  

 

Dạ Mặc Uyên nhíu mày.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK