Nhưng Tu La Môn và Thiên Phần tộc như nước với lửa, dù không để lộ thì người của Thiên Phần tộc cũng sẽ không bỏ qua cho hắn ta.
“Chủ tử, những chuyện này rất phức tạp, tạm thời thuộc hạ không biết nên nói như thế nào. Thuộc hạ... Thuộc hạ cũng không phải là người của Ngọc tộc, thuộc hạ chỉ là cô nhi được môn chủ nhặt về từ bên ngoài thôi”.
“Ta hỏi ngươi một câu cuối cùng, nếu ta có thể giúp Ngọc tộc tìm được Long Châu, lần hành động này Ngọc tộc có thể nghe theo mệnh lệnh của ta không?”
“Đương nhiên có thể”, chủ tử là tộc trưởng của Ngọc tộc, cả Ngọc tộc có ai không dám nghe theo mệnh lệnh của nàng?
“Được”, Cố Thanh Hy nhếch môi cười, trong mắt có nắm chắc.
Nếu phải dấy lên một cơn bão tố thì cứ để nó trở nên mãnh liệt hơn đi.
Ở bên khác.
Diệp Phong bưng mấy cái bánh cánh hoa đưa cho Hoàng hậu Sở Quốc, hắn ta cười một tiếng, tuy thê lương nhưng lại hàm chứa vài phần hạnh phúc.
“Phu nhân, ở đây toàn là đá, cỏ khó mọc nổi, nhưng khe núi phía bên kia lại có cỏ cây um tùm, còn mọc rất nhiều hoa. Ta làm một ít bánh cánh hoa, người nếm thử xem có vừa miệng không, khụ khụ...”
“Ngươi bị thương nặng như thế mà còn làm mấy chuyện này để làm gì?”
“Không sao đâu ạ”, bà ấy đã không ăn mấy ngày liên tiếp, chắc hẳn đã đói lắm rồi.
Bánh cánh hoa cũng không nhiều, có lẽ là do cánh hoa có hạn, nhưng mỗi chiếc bánh đều được làm rất tinh xảo, hơn nữa hình dạng của mỗi chiếc bánh cánh hoa cũng khác nhau, có thể nhìn ra được hắn ta đã dồn rất nhiều tâm sức.
Bánh cánh hoa không chỉ thơm mà còn có mùi hoa thoang thoảng. Đừng nói là ăn, chỉ nhìn thôi đã cảm thấy thoải mái.
“Đẹp quá, ta chưa bao giờ thấy bánh cánh hoa nào đẹp như thế này cả”.
“Nếu phu thân thích, sau này ta sẽ làm cho người ăn mỗi ngày”, Diệp Phong để lại vài cái cho nhóm Cố Thanh Hy, còn lại đưa hết cho Hoàng hậu Sở Quốc.
Sắc mặt hắn ta tái nhợt, hai chân loạng choạng, nhưng hắn ta vẫn cố nở nụ cười.
“Đứa trẻ ngoan, ngươi đang bị thương, đừng làm những việc này nữa. Ta không đói bụng, ta tin Cố cô nương cũng không muốn nhìn thấy ngươi kiệt sức”.
“Vâng ạ”.
Diệp Phong lo lắng nhìn về phía nhóm người Cố Thanh Hy.
Nàng đang vẽ vẽ viết viết gì đó trên mặt đất, không biết có phải đang nghĩ cách chữa trị cho Thanh tông chủ hay không.
Tiếc là hắn ta không giúp được gì, còn làm liên luỵ đến nàng.
“Nào, ngươi cũng ăn một chút đi”.
Hoàng hậu Sở Quốc lấy một chiếc bánh cánh hoa đưa cho Diệp Phong.
Ở nơi núi hoang vắng vẻ, một đôi mẫu tử nhìn nhau cười, mặc dù chỉ là bánh cánh hoa bình thường nhưng lại là món ăn ngon nhất đối với họ.
“Áo ngươi rách rồi kìa, không phải ta có tặng cho ngươi một bộ quần áo ư? Sao lại không mặc?”
Diệp Phong kẹp áo lại, quần áo của hắn ta đã bị chém rách, cả bộ quần áo dính đầy máu, chỉ có thể che người tạm thôi.
“Khi nào rời khỏi nơi này thì ta sẽ thay”, bộ quần áo đẹp như thế, sao hắn có thể nỡ mặc được?
“Ừ, đợi sau khi rời khỏi đây, ta sẽ may thêm cho ngươi vài bộ nữa”.
“Cảm ơn phu nhân”.
“Hài tử, ngươi... ngươi có thể cho ta nhìn phía sau vai của ngươi không?”
Hoàng hậu Sở Quốc hỏi, không nhịn được đưa tay qua, Diệp Phong luống cuống lùi lại mấy bước: “Phu nhân, Diệp Phong chỉ là một kẻ tàn tạ, làm phu nhân sợ sẽ không ổn lắm”.
“Ta chỉ nhìn một chút thôi... Bỏ đi, vậy ngươi có thể nói cho ta biết sau vai ngươi có vết bớt nào không?”