Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Kỳ thủ quản sự kia nghẹn một bụng lửa giận, thấy sắc mặt Dịch Thần Phi không được đẹp lắm, cộng thêm hành động của Cố Thanh Hy, hắn ta đành phải cố nén giận, bảo người đi chuẩn bị cáp treo.  

 

Nhóm người hầu hoảng hốt sợ hãi lên xe cáp, chỉ sợ xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn.  

 

Hai mươi người một nhóm di chuyển, tổng cộng sáu nhóm, Cố Thanh Hy và Dịch Thần Phi là nhóm đầu tiên.  

 

Khi lên xe cáp, Cố Thanh Hy quay đầu, cười với kỳ thủ bị nàng tát cho một cái: “Huynh đệ, đánh ngươi là mệnh lệnh của Giang đàn chủ, nếu trong lòng người thấy uất ức, thì tìm Giang đàn chủ, dù sao thì hắn ta cũng là đầu sỏ”.  

 

“…”  

 

“Còn nữa, Giang đàn chủ nói ngươi không sinh được, chẳng biết có phải là thật không, dù sao ta cũng không tin”.  

 

“…”  

 

Quản sự kia là kỳ thủ nhưng cũng là cao thủ bậc nhất.  

 

Nghe Cố Thanh Hy nói thế thì một đám quạ đen chợt bay qua đầu.  

 

Hắn ta không sinh được con khi nào thế?  

 

Dù có chuyện đó thật thì liên quan gì tới tên đàn chủ kia?  

 

Chẳng lẽ tên đó còn tính làm gì hắn ta nữa hả?  

 

Cáp treo bắt đầu chạy, xe cáp cũng chậm rãi di chuyển.  

 

Đúng lúc này, Lâm đàn chủ dẫn người vội vã chạy tới, người còn chưa tới thì giọng đã tới trước rồi.  

 

“Ngăn bọn họ lại, kỳ chủ hoàn toàn không có ra lệnh mang đám người hầu đó đi”.  

 

“Cái gì… Mau ngừng cáp treo lại, nhanh lên…”  

 

“Đã… Đã trễ rồi, bọn họ sẽ đến phong hỏa đài thứ năm ngay thôi”.  

 

Sắc mặt mọi người chợt thay đổi, nhất là Lâm đàn chủ và Từ quản sự.  

 

Lâm đàn chủ quát: “Thổi kèn, báo cho người của phong hỏa đài thứ năm, chuẩn bị xe cáp cho bổn tọa, bổn tọa tự đuổi theo”.  

 

“Đàn… Đàn chủ, trước đó bên trên vừa ra lệnh, trong đêm chỉ có thể dùng nhiều nhất bảy xe cáp, một xe cho quản sự dẫn Diệp Phong lên đỉnh núi chính, còn sáu xe… Đều bị bọn họ dùng hết rồi”.  

 

“Thế thì đi xin, mau đi xin xe cáp về đây, nhất quyết không được để bọn họ rời đi”.  

 

“Rõ…”  

 

Phong hỏa đài của đỉnh núi thứ sáu rối thành một đoàn.  

 

Có người đi xin xe cáp, có người thổi kèn báo kẻ địch tập kích, bận rối tung rối mù.  

 

Trong xe cáp, một người hầu nghe thấy tiếng kèn thì mặt cắt không còn hột máu.  

 

“Các vị đại hiệp, bọn họ đã nghi ngờ chúng ta rồi, chúng ta… Chúng ta có thể chạy thoát được không?”  



“Hoảng cái gì, thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng”. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK