Người hầu của Dịch Thần Phi thấp thỏm bất an, người không ngừng run rẩy: “Dịch tiên sinh, hai tỷ rồi, chúng ta còn tiếp tục không?”
Dịch Thần Phi nhìn về phía Cố Thanh Hy.
Lại thấy Cố Thanh Hy vẫn đang nháy mắt với hắn ta, ánh mắt kia như muốn nói Dạ Mặc Uyên vẫn còn rất nhiều tiền, tiếp tục đấu giá chỉ là hai bên cùng có hại, không bằng kết thúc ở đây.
Dịch Thần Phi dở khóc dở cười.
Kết thúc?
Kết thúc thế nào?
Sứ mệnh của Tu La Môn chính là thu thập bảy viên Long Châu, hôm nay khó khăn lắm mới có được bản đồ Thanh Châu, sao hắn ta có thể từ bỏ được.
Còn về Nho gia…
Đó chỉ là một thân phận khác của hắn ta mà thôi.
Một thân phận bắt buộc phải sử dụng vì tìm kiếm Long Châu.
Nghĩ đến sứ mệnh của Tu La Môn, Dịch Thần Phi tiếp tục tăng giá: “Hai tỷ hai trăm triệu”.
Cố Thanh Hy vỗ trán.
Ánh mắt của nàng còn chưa đủ rõ ràng sao?
Dạ Mặc Uyên không thiếu tiền.
Mấy ngày trước đại hôn, chỉ tiền mừng đã lấy được không biết bao nhiêu rồi.
Dịch Thần Phi có lợi hại hơn nữa cũng không đấu lại Dạ Mặc Uyên.
Xem thử Thượng Quan Sở đi, chẳng phải đã chịu thua rồi sao.
Muốn lấy được bản đồ Long Châu cũng không phải chỉ dựa vào hình thức đấu giá, có lúc thay đổi tư duy một chút không tốt hơn à?
“Hai tỷ năm trăm triệu”.
“Hai tỷ sáu trăm triệu”.
“Hai tỷ tám trăm triệu”.
“Hai tỷ chín trăm triệu”.
Nhìn thấy Dịch Thần Phi và Dạ Mặc Uyên vẫn còn đang đấu giá, Cố Thanh Hy nắm chặt lấy tay Dạ Mặc Uyên, làm nũng: “Phu quân, vì một thứ nhảm nhí mà bỏ ra hai tỷ tám trăm triệu, nghe thôi cũng thấy không nỡ, thiếp thân không cần bản đồ này nữa có được không?”
“Yên tâm, sẽ không khiến phu nhân chết đói đâu”.
“Ba tỷ”, Dạ Mặc Uyên nói.
Cố Thanh Hy không nhịn được nói, nàng đứng lên: “Không phải chỉ là một cái bản đồ Thanh Châu thôi sao, Long Châu đã thất lạc nhiều năm như thế, ai biết trước đây Long Châu màu xanh đã bị ai khác lấy đi hoặc chuyển sang nơi khác rồi hay không, nếu là thế, thì dù có bản đồ chẳng phải cũng không thể tìm thấy Long Châu màu xanh à?”
Câu nói của Cố Thanh Hy thức tỉnh mọi người.
Không ít người tán thành: “Đúng đó, dù bản đồ là thật thì lỡ như Long Châu màu xanh đã không còn ở đó nữa, thì chẳng phải là lãng phí bạc sao?”
Người hầu trong nhã gian số bảy nói: “Dịch tiên sinh, chúng ta có cần tiếp tục tăng giá không?”
Dịch Thần Phi suy xét hàm ý trong lời nói của Cố Thanh Hy.