“Vương phi căng thẳng như thế, lẽ nào có việc gì không thể tiết lộ?”, Dạ Mặc Uyên nhướng mày, trong mắt có chút ngờ vực.
Cố Thanh Hy bình tĩnh lại, không muốn để Dạ Mặc Uyên phát hiện điều gì khác thường.
Nàng hùng hồn đáp: “Ta có thể có việc gì không thể tiết lộ? Lẽ nào chàng cho rằng ta ngoại tình? Ta lặn lội đường xa, đã mệt lắm rồi, muốn về nghỉ ngơi, không có việc gì thì đừng gọi ta”.
“Vương gia, đại phu tới rồi ạ”.
Cố Thanh Hy vừa đi được vài bước đã bị một nhóm người chặn đường.
Nàng ngẩng đầu lên, trước mắt đông nghịt, tất cả đều là đại phu, đếm kĩ thì có ít nhất ba, bốn mươi người.
“Vi thần (tiểu nhân) bái kiến vương gia, bái kiến vương phi nương nương”.
Ấn đường Cố Thanh Hy khẽ giật, nàng chỉ vào nhóm đại phu, giận không chỗ trút: “Dạ Mặc Uyên, chàng có ý gì?”
Thanh Phong tỏ ra vui mừng, đắc ý tiếp lời: “Vương phi nương nương, chủ tử lo lắng cho người nên đã mời tất cả đại phu giỏi nhất đế đô vào phủ, sau này họ sẽ bắt mạch, điều dưỡng cho vương phi sinh tiểu vương tử khoẻ mạnh. Vương phi nương nương, chủ tử rất tốt với người, thuộc hạ nhìn thôi cũng đã cảm động”.
Khoé miệng Cố Thanh Hy khẽ giật.
Tốt với nàng?
Cảm động?
Đúng là nên cảm động.
Chưa kể nàng không mang thai, dù cho có, nhiều người bắt mạch một người cũng có thể khiến đứa trẻ chết vì ngạt.
“Ta đang rất khoẻ, bảo họ cút đi hết đi”, Cố Thanh Hy tức giận trả lời.
“Nàng không chỉ mang thai, lúc trước còn bị thương nặng, để đại phu bắt mạch cho nàng, bản vương cũng yên tâm”.
“Không cần, tránh ra hết cho ta”.
Một vị thái y cười giải thích: “Vương gia, người mang thai thường trở nên nóng tính, tình huống của vương phi cũng thuộc dạng bình thường, lát nữa vi thần kê thuốc tĩnh khí ngưng tâm cho vương phi uống vài lần là được ạ”.
Vẻ không vui trên mặt Dạ Mặc Uyên giảm đi vài phần.
Hắn nháy mắt ra hiệu, ngay lập tức có thái y cười nịnh: “Vương phi nương nương, chúng ta nhất định sẽ bắt mạch thật chính xác, không làm mất bao nhiêu thời gian của người. Người...”
Cố Thanh Hy đột nhiên đau đớn ôm bụng, cau mày: “Ai da, bụng ta đau muốn chết, có phải do những món vừa rồi không được tươi không? Đau chết mất, đau chết mất, tránh ra, ta muốn đi vệ sinh”.
Nói xong, Cố Thanh Hy đẩy mọi người ra, gấp gáp rời đi.
Hơn mười vị đại phu hoảng sợ, đi theo sau Cố Thanh Hy như hình với bóng, đợi nàng đi vệ sinh ra ngoài vì sợ nàng gặp bất trắc gì, chiến thần sẽ chém đầu họ.
“Chủ tử, có lẽ là do mấy ngày nay vương phi ăn gió nằm sương dẫn đến dạ dày không được khoẻ, chắc là không có gì đáng ngại đâu ạ”.