Tiểu Lộ cắn răng: “Hai phần trăm, không thể ít hơn nữa”.
“Hai phần trăm, vẫn quá đắt. Tiểu Lộ tỷ, ta thấy tỷ hoàn toàn không coi ta là muội muội. Ta nghèo như thế này, sao tỷ lại nhẫn tâm lấy số tiền đó của ta chứ?”
Cố Thanh Hy tủi thân chớp mắt, lã chã chực khóc, lén kéo áo Dạ Mặc Uyên để ra hiệu cho hắn hỗ trợ trả giá.
Dạ Mặc Uyên rút áo mình ra.
Hai phần trăm còn không biết dừng, còn muốn trả bao nhiêu nữa?
Hắn không trả được.
Hắn còn cảm thấy uất ức thay cho phòng đấu giá Phong Tương đây này.
“Bỏ đi, ai bảo ta hợp ý với người chứ, giảm một phần trăm đi, sau này người có món gì tốt thì nhớ tới bọn ta. Lần này bọn ta chỉ lấy một phần trăm, có lẽ đây sẽ là tiền lệ mà sau này mãi mãi cũng không thể có nữa”.
Quan trọng là phòng đấu giá Phong Tương cũng cần một vài thứ tốt để giữ vững danh tiếng phòng đấu giá số một thiên hạ.
Tiểu Lộ và Dạ Mặc Uyên cho rằng lần này Cố Thanh Hy sẽ không thể nói gì nữa, dù sao cũng chỉ lấy một phần trăm, đúng là không có tiền lệ.
Nhưng bọn họ không ngờ Cố Thanh Hy còn hạ giá.
“Tiểu Lộ tỷ tỷ, tỷ cũng nói rồi, chúng ta rất hợp ý, nếu chúng ta đã hợp ý như vậy thì sao tỷ nhẫn tâm kiếm tiền từ ta chứ. Ta đối xử với tỷ như tỷ tỷ thân, tỷ tỷ tốt cơ mà”.
Tiểu Lộ suýt nữa phun ngụm trà ra.
Nàng ta sửng sốt: “Đừng bảo người muốn nói dù là một phần trăm cũng không cho bọn ta lấy đấy chứ?”
“Tiểu Lộ tỷ tỷ hiểu mà, ngu muội đúng là có ý này”.
Tiểu Lộ đang định nói, Cố Thanh Hy đã cướp lời nói trước: “Tỷ xem, sau lưng ta có một đại sư luyện đan, đan dược mà nàng ta luyện chế tốt như vậy, số lượng cũng nhiều đến vậy, sau này chỉ cần là đan dược mà nàng ta luyện chế ra đều có thể mang cho phòng đấu giá Phong Tương các tỷ. Lần này tỷ tạo điều kiện cho ta, không kiếm tiền từ bọn ta, lần sau tỷ có thể kiếm bộn tiền rồi”.
“…”
Lần này còn không cho bọn họ lấy tiền lời, lần sau có khả năng cho bọn họ tiền lời không?
“Chuyện này cũng giống như gà mẹ để trứng, có gà mẹ thì đương nhiên có thể không ngừng đẻ trứng rồi”.
“…”
“Tỷ tỷ tốt, tỷ tạo điều kiện cho ta đi, đợi sau lần này, ta sẽ giới thiệu nàng ta cho tỷ, bảo đảm phòng đấu giá Phương Tương các tỷ sau này có thể kiếm được khoản lớn”.
“…”
Cố Thanh Hy chớp mắt với Dạ Mặc Uyên.
Dạ Mặc Uyên quay đầu đi.
Hắn đến tuổi này rồi cũng chưa bao giờ mất mặt trước người ngoài như vậy.
Đều là làm ăn với nhau, một chút lợi ích cũng không cho người ta, thế mà nàng cũng nói ra được.
Đứng cùng với nàng, hắn cảm thấy xấu hổ vô cùng.