Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Cố Thanh Hy cười xòa.  

 

Nàng xưa nay chịu mềm không chịu cứng, cảnh cáo nàng, ha…  

 

Sau khi các vị tướng rời đi, trong trướng chỉ còn lại bốn người đế, hậu, Cố Thanh Hy và Tư Mạc Phi.  

 

Hoàng đế Sở Quốc thở dài, thoáng chốc như đã già đi mười mấy tuổi.  

 

Lúc này, ông ta không giống một đế vương, mà giống như một người cha bình thường đau khổ vì mất đi đứa con yêu quý.  

 

“Cố cô nương, trẫm biết bề ngoài ngươi trông như đang nói thay Ma tộc, nhưng thật ra là sợ mười mấy vạn đại quân của ta chết ở nơi này, cho nên mới mạo hiểm đến thông báo đúng không?”  

 

Cố Thanh Hy gật đầu.  

 

“Trẫm hiểu ý của ngươi rồi. Trẫm chỉ muốn hỏi một câu, Lan kỳ chủ thật sự không ở trên núi Vân Kỳ sao?”  

 

“Phải. Nếu ông ta ở trên núi Vân Kỳ, không cần các người ra tay, ta cũng sẽ đích thân giết ông ta, dâng đầu của ông ta đến trước mặt các người”.  

 

“Vậy ngươi có quan hệ gì với Ma tộc?”  

 

“Chuyện này… một lời khó nói hết…”  

 

Tư Mạc Phi chen vào, nghiêm túc nói: “Nàng là thê tử của ta, đương nhiên là quan hệ phu thê rồi”.  

 

“Trong Ma tộc ngươi đảm nhiệm chức vụ gì?”  

 

Suy cho cùng hoàng đế Sở Quốc cũng là một đế vương, ánh nhin cũng thâm độc. Chỉ một ánh mắt đã nhìn ra hắn ta không phải người thường.  

 

Cố Thanh Hy cướp lời: “Hắn ta chỉ là một kỳ thủ không có gì nổi bật của Ma tộc, quan hệ giữa ta và hắn rất phức tạp”.  

 

Đế hậu Sở Quốc đã hiểu được ý của nàng, cũng không muốn hỏi vì sao nàng rõ ràng là chính phi của chiến thần lại trở thành thê tử của người trong Ma tộc.  

 

Hoàng đế Sở Quốc nói: “Dù thế nào, trẫm cũng phải cảm tạ ngươi đã cứu hoàng hậu và hoàng nhi của trẫm. Sau này nếu ngươi có cần gì, cứ việc đến Sở Quốc tìm trẫm, nếu là chuyện trẫm có thể làm được, trẫm chắc chắn sẽ dốc hết sức giúp đỡ”.  

 

“Được”.  

 

“Phong Nhi nó… có từng nhắc tới trẫm ở trước mặt ngươi không?”  

 

“Cả ta nữa, Phong Nhi có nhắc tới ta với cô không?”, hoàng hậu Sở Quốc cũng thấp thỏm hỏi, trong đôi mắt tang thương phản chiếu toàn là nỗi khát khao của bà ấy.  

 

Giọng nói Cố Thanh Hy có chút chua chát: “Có, hắn ta nói rất vui vì được làm con trai của hai người, cũng muốn chăm sóc dưới gối hai người, nhưng hắn ta lại không có nổi dũng khí đó. Lúc Diệp Phong chết còn dặn dò ta phải chăm sóc hai người thật tốt”.  

 

“Tách…”  

 

Một giọt nước mắt của hoàng hậu Sở Quốc rơi xuống, bà ấy che miệng mình, khóc nức nở.  

 

Hoàng đế Sở Quốc siết chặt long ỷ vô cùng tự trách, đau lòng nói: “Đều tại trẫm vô năng, nếu trẫm có thể tìm thấy nó sớm hơn, nó đã không phải chịu nhiều đau khổ như vậy”.  



“Lúc hắn ta chết, hắn ta đi rất thanh thản, ít nhất hắn ta biết được phụ mẫu mình là ai, cũng biết phụ mẫu mình sống rất tốt. Hoàng đế, hoàng hậu, mong hai người giữ gìn sức khỏe”. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK