Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Hắn ta chỉ có thể nhẹ nhàng thuyết phục: "Cấm địa rất nguy hiểm, tương truyền rằng nơi đó là nơi chôn thân của ma chủ, vô số ma chủ đều đã chôn thân ở đó, có thể nói đó là cơn ác mộng của mọi ma chủ, cho dù là ma chủ của ma tộc cũng không muốn bước vào".  

 

Hắn ta muốn nói cho nàng biết.  

 

Nơi đó rất nguy hiểm.  

 

Ngay cả khi hắn ta là ma chủ khiến người người sợ hãi thì hắn ta vẫn có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.  

 

Hơn nữa, nàng chỉ mới đạt tới cấp ba.  

 

"Nếu ta không đi đến đó thì ta sẽ rất mất mặt".  

 

"Tỷ đã đánh cược với ai, bây giờ bản tọa sẽ giết chết kẻ đó, kẻ nào dám giễu cợt tỷ thì bản tọa cũng sẽ giết không tha".  

 

"Ta xem thường chính mình, cho nên ngươi cũng sẽ giết ta chứ gì".  

 

"Tiểu tỷ tỷ..."  

 

Ma chủ bất lực, hắn ta đã cố gắng nhiều lần nhưng cũng không thể kéo chiếc chăn bông đang trùm trên đầu nàng xuống.  

 

Đột nhiên Cố Thanh Hy kéo chăn bông xuống tỏ vẻ uất ức nhìn ma chủ, sau đó làm nũng nói: "A Mạc, ta biết ngươi tốt với ta nhất, ngươi không nỡ nhìn thấy ta đau khổ đâu phải không?"  

 

"Võ công của ngươi cao cường, không ai có thể sánh bằng. Chỉ cần ngươi muốn thì không có nơi nào cản được bước của ngươi, ta tin rằng ngươi hoàn toàn có thể đưa ta đến đó. Ta hứa sẽ ngoan ngoãn đi theo ngươi, không chạy lung tung".  

 

Ma chủ rất thích nhìn thấy nàng làm nũng, cũng thích nhìn thấy nàng sùng bái hắn ta.  

 

Nhưng hắn ta thực sự không muốn vào cấm địa.  

 

"Ý trung nhân của ta nhất định phải là một cao thủ vô song, nếu như ngươi không thể bảo vệ ta ở trong cấm địa thì chi bằng ta ở lại cùng Dạ Mặc Uyên, ít nhất thì Dạ Mặc Uyên cũng có thể bảo vệ ta".  

 

"Dạ Mặc Uyên đã hao tổn rất nhiều nội lực, hắn bây giờ còn không phải là đối thủ của ta, làm sao có thể bảo vệ cho tỷ được?"  

 

"Cho dù Dạ Mặc Uyên mất đi nội lực hay hàn độc phát tác thì hắn cũng sẽ không nhát gan như ngươi. Ngươi đường đường là một ma chủ mà còn không dám đưa ta vào cấm địa, vậy thì ngươi có thể làm được gì chứ?"  

 

Câu nói này chắc chắn đã làm trái tim ma chủ tổn thương.  

 

Câu nói này cũng đã kích thích hắn ta.  

 

"Không phải chỉ là một cấm địa thôi hay sao, tỷ muốn đi thì ta mang tỷ đi là được chứ gì!"  

 

Dứt lời ma chủ cũng có chút hối hận, nhưng Cố Thanh Hy đã vội vàng tiếp lời.  

 

"Đây là do ngươi nói đó, ngươi không được nuốt lời, nếu không thì ngươi sẽ là một kẻ hèn nhát".  

 

Trong một khoảnh khắc, ma chủ cảm thấy như mình đang bị lừa.  

 

Quên đi, cho dù hắn ta nhận ra mình bị lừa thì thế nào?  

 

Ai bảo hắn ta lại thích nàng chứ?  

 

"Cấm địa nguy hiểm, tỷ chữa trị vết thương trước rồi ta sẽ mang tỷ đi vào trong đó".  

 

"Không sao đâu, ngày mai chúng ta đi".  

 

"Ngày mai?"  

 

Toàn thân nàng lúc này đang chằng chịt những vết thương dày đặc, có nhiều vết còn mưng mủ thối rữa, đại phu đã nói nàng phải nằm trên giường tịnh dưỡng ít nhất một tháng.  

 

Làm sao nàng có thể đứng dậy trong thời gian ngắn như vậy chứ?  



Cố Thanh Hy nói: "Đúng vậy, ngày mai vết thương của ta sẽ hồi phục thôi. Bản thân ta cũng là đại phu, ngươi đừng lo lắng, ta biết mình phải làm gì". 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK