Tấm biển bị nàng ta ném đi, Đương Đương công chúa tức tới thở hổn hển, trừng mắt nhìn Cố Thanh Hy.
Trạch Vương không nói lên lời.
4000 vạn lượng mua một viên Ôn Nguyên Châu, sợ rằng ngay cả hoàng thượng cũng sẽ xót lòng.
Trạch Vương hỏi: “Hoàng thượng đã trả lời chưa?”
“Thưa vương gia, người truyền tin vẫn chưa trở lại".
“Tại sao lâu như vậy vẫn chưa trở lại, buổi đấu giá đều sắp kết thúc rồi”.
“Cái này… nô tài đi xem lại”.
“4000 vạn lượng lần thứ nhất, 4000 vạn lượng lần thứ hai, còn có ai muốn nâng giá không. Nếu như không có vậy viên Ôn Nguyên Châu này liền thuộc về quý khách số 28 rồi”.
Trạch Vương gấp như kiến bò trên chảo lửa, hắn muốn tăng giá nhưng hắn không có tiền, hoàng thượng thì chậm chạp không có hồi đáp.
Nếu hắn không nâng giá sẽ hoàn toàn vuột mất Ôn Nguyên Châu.
Mắt thấy Cố Thanh Hy sắp giành được tới tay, Trạch Vương siết chặt tấm biển giơ lên, hô lớn: “4100 vạn lượng bạc”.
“4500 vạn lượng".
Cố Thanh Hy gần như không do dự hét lên.
Những giọt mồ hôi lạnh to như hạt đậu lăn dài xuống trán Trạch vương, hắn nghiến răng: “4600 vạn lượng”.
“5000 vạn lượng”.
“Vương gia, thị vệ chúng ta phái đi tìm hoàng thượng mượn tiền, một người bị ngã gãy chân, một kẻ bị lạc đường, còn có một tên không cẩn thận bị bị xe ngựa đụng phải, cho nên… bọn họ đến bây giờ còn chưa vào cung…”
“Cái gì? Làm sao có chuyện ba người vừa rồi vẫn tốt lại xảy ra tai nạn được? Không lẽ có người cố ý ngăn cản họ vào cung tìm hoàng thượng sao?”
“Nô tài cũng hoài nghi, cũng kêu người đi điều tra rồi, nhưng… nhưng kết quả điều tra cho thấy bọn họ đều ngoài ý muốn ngã bị thương và bị xe đâm”.
“Vậy kẻ còn lại thì sao, không lẽ là người mới? Ngay cả hoàng cung ở đâu cũng không biết?”
“Tên đó… hắn biết đường đến hoàng cung, nhưng vào đến trong ngõ thì quanh quẩn chóng mặt vẫn luôn không ra được”.
“Khốn kiếp, vậy còn không mau sai người vào hoàng cung mượn tiền đi”.
“Nô tài đã cử người đi rồi, nhưng hoàng cung cách nơi này quá xa, e rằng đã quá muộn…”
“5000 vạn lượng lần thứ ba, chúc mừng quý khách số 28 một lần nữa giành được Ôn Nguyên Châu”.
“...”
Trạch Vương vô lực ngã ngồi xuống ghế.
Chỉ phân tâm một hồi Ôn Nguyên Châu đã bị mua mất.
Bây giờ cho dù mượn tiền của hoàng thượng cũng đã không còn ý nghĩa gì nữa.
Cúi đầu nhìn xuống lại thấy Cố Thanh Hy đang nở một nụ cười đắc thắng với hắn, điều này khiến trong lòng hắn càng cảm thấy khó chịu, giống như có một ngọn lửa không thể đốt cháy ra ngoài mà ngột ngạt tới phát hoảng.