Từ phu tử?
Từ phu tử đều đã năm mươi, sao có thể là kẻ đeo mặt nạ cướp chuông Phá hồn của Diệp Phong?
Theo miêu tả của Diệp Phong, kẻ cướp đoạt chuông Phá hồn của hắn là một thiếu niên đeo mặt nạ mặc áo trắng với võ công cực cao?
Tiêu Vũ Hiên đáp: “Không lẽ là Từ phu tử đã cử người tới cướp chuông Phá hồn?”
Đôi mày thanh tú của Cố Thanh Hy khẽ nhíu, nàng cũng không hiểu được chuyện gì đang xảy ra, nhưng nàng thực sự rất muốn khám phá ra bí mật của chuông Phá hồn và tìm được long châu trong truyền thuyết.
“Dù là ai đã cướp chuông Phá hồn, nha đầu xấu xí, cô định cả đời ở lại phủ Dạ Vương, làm Dạ vương phi của hắn sao? Thế giới bên ngoài rộng lớn như vậy, không lẽ cô không muốn ra ngoài ngắm nhìn sao?”
“Vậy được, bây giờ chúng ta liền rời đi”, Cố Thanh Hy vén tung chăn bông, lấy mũ phượng rồi nhảy xuống đường hầm trước.
Tiêu Vũ Hiên nhìn tới chết lặng.
Vừa rồi nha đầu xấu xí không phải còn từ chối sao? Sao nói đi liền đi rồi? Còn gấp gáp hơn cả hắn nữa.
Thu Nhi sốt ruột: “Tiểu thư, người đây là muốn làm gì vậy, hôm nay thế nhưng là ngày cưới trọng đại, ngộ lỡ bị vương gia biết được, ngài ấy sao có thể bỏ qua cho người đây”.
“Thu Nhi, ngươi thiệt thòi ở lại Dạ vương phủ một thời gian, Dạ Mặc Uyên độc miệng nhưng lòng dạ không xấu, hắn sẽ không làm gì bất lợi với ngươi đâu, Tiểu Hiên Hiên, chúng ta đi”.
Không đợi Thu Nhi lên tiếng, Tiêu Vũ Hiên đã trực tiếp đánh nàng ta bất tỉnh, sau đó nhảy theo xuống đường hầm, bỏ lại một nhóm khách mời cùng chiến thần và ma chủ đang đánh nhau tới sục sôi ngất trời.
Cửa ra của lối đi bí mật là một cái giếng bỏ hoang, hai người đã phải mất rất nhiều công sức mới leo lên được.
Cố Thanh Hy vừa chỉnh trang lại quần áo lộn xộn vừa ngay thẳng nói: “Tiểu Hiên Hiên, ngươi làm thế nào đánh tới Dạ vương phủ vậy, ngươi cũng chẳng phải chuột chũi chuyên đi đào hang”.
Cố Thanh Hy biết thân phận thực sự của Tiêu Vũ Hiên không đơn giản như trong tưởng tượng của nàng, nhưng nàng cũng không muốn truy hỏi hắn.
“Cô nghĩ ta là chuột chũi vậy ta chính là chuột chũi đi. Nghe nói ở Du thành có một khách điếm tên là Túy Xuân Phong, không chỉ có đồ ăn ngon mà rượu càng tuyệt hơn, hơn nữa còn dựa núi gần sông, phong cảnh đẹp đẽ, hay là chúng ta tới nếm thử rượu ở đó?”
“Được, đi thôi”, Cố Thanh Hy choàng vai hắn ta, trên mặt cũng lộ ra nét cười, trong lòng lại đang tính toán xem Tiêu Vũ Hiên kéo nàng tới đó để làm gì.
“Nha đầu xấu xí, trong ngày cưới lại ném bỏ chiến thần như vậy thực sự không hối hận chứ?”
“Có hối hận, cho nên khi chiến thần lùng giết ta ngươi nhất định phải giúp ta đó”.
“Vậy tại sao cô lại muốn cùng ta ra ngoài?”
Cố Thanh Hy siết chặt chuông Phá hồn, tại sao lại cùng hắn trốn ra ngoài…
Nàng cũng không biết bản thân vì sao lại đồng hành cùng hắn.
Có lẽ là do vài ngày qua trong đầu nàng vẫn luôn xẹt qua một vài mảnh vỡ ký ức.