Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Thùng gỗ chưa vỡ, nhưng nước trong thùng không ngừng sôi trào, thậm chí hiện ra màu đỏ vàng.  

 

Đó đâu phải là nước, rõ ràng là ngâm trong dung nham.  

 

Đám Li Lạc sốt ruột xoay vòng, chỉ muốn chịu khổ thay chủ tử.  

 

Dạ Mặc Uyên nghiến răng chịu đựng, không để mình phát ra tiếng.  

 

Hai luồng khí cực nóng và cực lạnh không ngừng giằng xé trong cơ thể, đúng là đau đớn hơn cả bị ngũ mã phanh thây gấp nghìn vạn lần.  

 

Cố Thanh Hy không ngừng lấy dược liệu ra khỏi hòm thuốc, đặt ở trong thùng giúp hắn giảm cơn đau, điều trị lá lách, dạ dày, thận…  

 

“Cố gắng chịu đựng một chút, Hàn độc và Huyết Diệp Tà Độc của chàng đã cắm rễ trong cơ thể quá lâu, dẫn đến tuần hoàn trong cơ thể chàng không thông thuận, hai chân chàng muốn đứng lên được phải đẩy mạnh tuần hoàn máu trong cơ thể chàng”.  

 

Dường như sợ Dạ Mặc Uyên không hiểu, Cố Thanh Hy lại bổ sung một câu: “Trước kia chàng dẫn độc đến chân, cho nên Hàn độc tập trung hết ở hai chân, cần phải hóa giải số độc sót lại ở hai chân chàng, đẩy mạnh tuần hoàn máu toàn thân”.  

 

Dạ Mặc Uyên gật đầu.  

 

Hắn nghe hiểu, không cần phải giải thích lần nữa.  

 

Hắn cũng sẽ cắn răng chịu đựng tiếp.  

 

Mấy chục năm khổ thế nào hắn cũng đã chịu, lần này hắn cũng có thể chống đỡ được.  

 

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, vẻ mặt Dạ Mặc Uyên càng lúc càng đau khổ, cũng càng lúc càng xấu đi, mơ hồ còn có tiếng rên trầm thấp thoát ra, có thể thấy hắn đã chịu đựng đến cực hạn.  

 

Nhiệt độ dung nham cao, dù đám Li Lạc võ công cao cường, đứng bên hồ dung nham thời gian dài cũng không chịu nổi.  

 

Cơ thể bọn họ lảo đảo, dường như cũng đang liều mạng chịu đựng.  

 

Cố Thanh Hy nói: “Các ngươi đứng ở đây lâu quá rồi, đổi ca đi”.  

 

Cố Thanh Hy do dự một lúc, lấy hai viên Tuyết Tinh Hạch vạn năm ra đưa cho hai người họ.  

 

“Cầm lấy trước đi, có Tuyết Tinh Hạch thì có thể tạm thời chống đỡ được nhiệt độ của Biển Máu”.  

 

Thuộc hạ của Dạ Mặc Uyên ai cũng trung thành tận tâm.  

 

Cho bọn họ mượn Tuyết Tinh Hạch, nàng không sợ.  

 

Nước Biển Máu trong thùng từ màu đỏ vàng dần biến thành màu đen, tỏa ra mùi tanh hôi.  

 

Cố Thanh Hy lau mồ hôi, miệng lộ ra nụ cười hân hoan.  

 

Nàng đoán không sai, muốn áp chế kịch độc trong cơ thể hắn thì phải tìm một phương pháp bá đạo hơn cơ thể hắn.  

 

Từ xưa nước lửa kị nhau, Hàn độc dùng dung nham áp chế là tốt nhất.  

 

Tiểu Cửu Nhi vẫn đang không ngừng ra sức dẫn nước Biển Máu vào trong thùng.  

 

Cái đầu to lớn của nó không ngừng chuyển động, giống như không hiểu nước Biển Máu nhiệt độ rất cao, vì sao đến thùng nước lại bỗng nhiên hạ nhiệt?  

 

“Bây giờ ta giúp chàng châm cứu, một khi kim này đâm vào, trong vòng bảy này, nội lực trong cơ thể chàng sẽ mất hoàn toàn, chàng chuẩn bị sẵn sàng chưa?”  

 

Dạ Mặc Uyên liếc đôi mắt âm hiểm nhìn Li Lạc.  



Li Lạc nghiêm túc nói: “Chủ tử yên tâm, thuộc hạ đã sắp xếp xong mọi thứ, bảo đảm sẽ không có bất cứ ai phát hiện ra ngài và Vương phi đến thành Vô Song, cũng sẽ không ai phát hiện ngài và Vương phi nương nương ở nơi này”. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK