Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Hắn ta mới bao nhiêu tuổi, tại sao lại như vậy?  

 

Dịch Thần Phi nhìn mái tóc trắng phản chiếu từ đôi mắt sáng ngời của nàng.  

 

Bỗng nhiên máu toàn thân Dịch Thần Phi bắt đầu cô đọng lại.  

 

Hắn ta run rẩy cúi đầu, quả nhiên... Những sợi tóc đen rũ trước ngực đã biến thành màu trắng như tuyết.  

 

Tóc màu trắng như tuyết...  

 

Chứng minh huyết chú đã phát tác hoàn toàn...  

 

Hắn ta... chỉ có thể sống nhiều nhất nửa năm nữa...  

 

Nửa năm sau, hắn ta sẽ chết vì cơ thể thối rữa bốc mùi.  

 

Dịch Thần Phi che miệng ho khan dữ dội.  

 

Bảy viên Long Châu...  

 

Còn ba viên chưa tìm được.  

 

Tộc của họ dùng đủ mọi cách, tốn bao nhiêu thời gian và công sức, mất bao nhiêu thế hệ mới tìm được bốn viên.  

 

Còn ba viên nữa...  

 

Sao có thể tìm được trong vòng nửa năm đây...  

 

Nếu không tìm được đủ bảy viên Long Châu, huyết chú của tất cả thành viên trong tộc sẽ không thể hoá giải.  

 

Nếu không giải được thì chỉ có một con đường có thể đi, đó là chờ chết.  

 

Cố Thanh Hy giả vờ bình tĩnh cười bảo: “Thật ra tóc trắng cũng đẹp mà, lúc trước ta cũng định nhuộm tóc trắng, chỉ là không có can đảm thôi. Thần Phi đại ca để tóc trắng trông càng nam tính hơn đấy”.  

 

Dịch Thần Phi cười gượng: “Có phải đã làm muội sợ rồi không?”  

 

“Sao có thể? Dù tóc của huynh là đen hay trắng, huynh vẫn là ca ca của ta, ca ca thân nhất”.  

 

Cố Thanh Hy dựa sát vào lòng Dịch Thần Phi, không hiểu sau lòng lại đau đớn, thậm chí mũi cay cay, không kìm được rơi nước mắt.  

 

“Nếu huynh không thích tóc trắng thì cho ta một chút thời gian, ta nhất định sẽ giúp huynh khôi phục”.  

 

“Không cần, tóc trắng... cũng tốt mà”.  

 

Chỉ cần nàng mạnh khoẻ, chỉ cần huyết chú trong người nàng có thể giải, mọi thứ đều đáng giá.  

 

“Muội hứa với ta, đừng đi cứu hắn ta có được không?”  

 

Cố Thanh Hy ngẩn ra một lát mới hiểu “hắn ta” mà Dịch Thần Phi nhắc tới là chỉ Ôn Thiếu Nghi.  

 

Khoé miệng nàng nhúc nhích, còn chưa lên tiếng, Dịch Thần Phi đã ho ra máu.  

 

Cố Thanh Hy đỡ Dịch Thần Phi bị thương nặng dậy, sốt ruột bảo: “Tiểu Cửu Nhi, nhanh lên, đưa chúng ta đến khe núi phía Tây”.  

 

“Xì xì...”  

 

Tiểu Cửu Nhi đưa người lên cao, chở họ về phía khe núi.  

 

Nơi này cách địa bàn của Ma Long cấp bảy quá gần, lỡ như bị nó phát hiện thì chắc chắn sẽ chết. Ở đây trị thương không phải hành động sáng suốt, Cố Thanh Hy chỉ có thể đưa hắn ta đi trước.  

 

Ngồi trên thân rắn, Cố Thanh Hy nhìn xuống toàn cảnh núi Hồ Lô Huyết.  

 

Khi họ rơi xuống vực sâu, núi Hồ Lô Huyết đã có không biết bao nhiêu người chết, khắp nơi tràn ngập mùi máu tanh. Đâu đâu trên núi Hồ Lô Huyết cũng có thể nhìn thấy những cái hố sâu khổng lồ, không biết trận chiến của họ rốt cuộc kịch liệt cỡ nào.  



Khi thấy một nhóm trưởng lão Thiên Phần tộc đang sốt ruột tìm kiếm ai đó trong khe núi với thương tích nặng trong người, Cố Thanh Hy cảm thấy không đành lòng, do dự một lúc rồi ném một chiếc cúc áo xuống để chỉ dẫn các trưởng lão Thiên Phần tộc. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK