Những người đi bên cạnh Lý Hằng nói tiếp: “Sau đó ám vệ hộ viện xuất hiện, bọn họ bao vây Diệp Phong, nhưng… tám người cũng không thể làm gì Diệp Phong, vẫn để hắn ta trốn thoát”.
“Mọi người chắc người kia là Diệp Phong chứ? Có nhìn lầm không vậy?”, Tiêu Vũ Hiên chen vào một câu.
Câu nói này của hắn ta khiến không ít người đều tức giận trợn mắt.
“Ta cũng cho rằng mình nhìn nhầm, nhưng biết bao nhiêu người đều nhìn thấy, cao thủ hộ viện còn đánh nhau với hắn ta, bọn họ cũng đâu thể nhìn nhầm người”.
“Đúng vậy, là Diệp Phong, giống như đúc mà, chúng ta không thể nhận lầm người được”.
“Biết đâu người kia dịch dung thành Diệp Phong thì sao?”, Tiêu Vũ Hiên nói.
“Ám vệ hộ viện cũng có nghi ngờ, cho nên cố ý kiểm tra, kết quả là không phải, trên mặt hắn ta không hề có thuật dịch dung nào cả”.
Ngay cả Liễu Nguyệt và Vu Huy cũng đứng dậy, run rẩy nói: “Đại ca, thật sự là Diệp Phong, chúng ta cũng nhìn thấy”.
Tiêu Vũ Hiên hơi lảo đảo, sắc mặt tái nhợt hơn một chút, theo bản năng nhìn về phía Cố Thanh Hy đang im lặng.
“Nha đầu… nha đầu xấu xí… Chẳng lẽ là Diệp Phong giết người sao?”
Lời nói của người khác hắn ta không tin, nhưng Liễu Nguyệt và Vu Huy không thể lừa hắn ta được.
Cố Thanh Hy đeo khăn che mặt, không thể nhìn ra vẻ mặt nàng, chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng kiên định của nàng.
Dù người của cả thiên hạ đều nói Diệp Phong là hung thủ giết người, dù tất cả chứng cứ đều chỉ về Diệp Phong, nàng cũng không tin Diệp Phong là hung thủ, nàng tin tưởng phán đoán của mình.
Cố Thanh Hy híp mắt nhìn về phía phòng ngủ của Viện trưởng, trong lòng không ngừng suy xét.
Viện trưởng chết ở Tàng Thư Các, Dung phu tử chết bên ngoài phòng ngủ của Viện trưởng, hai chuyện đều có liên quan đến Viện trưởng, đối phương muốn lấy được gì từ Viện trưởng ư?
Nếu không tại sao lại có chuyện trùng hợp như thế được?
Chuyện của Viện trưởng và Dung phu tử khiến mọi người trong học viện khiếp sợ, ai cũng sợ mình sẽ là người bị giết chết tiếp theo.
Vì bảo vệ Diệp Phong, nên Cố Thanh Hy và Tiêu Vũ Hiên cũng bị người trong học viện xa lánh.
Hai ngày một đêm trôi qua, Cố Thanh Hy vẫn không tìm thấy hung thủ, Diệp Phong cũng như biến mất, cho dù học viện Hoàng gia sử dụng tất cả quan hệ vẫn không thể tìm thấy hắn ta.
Học viện bàn tán sôi nổi, đều cho rằng Diệp Phong là hung thủ giết người cho nên mới chạy trốn.
Đến giờ Hợi.
Bên cạnh một ngôi miếu đổ nát ở thành Nam.
Tiêu Vũ Hiên vừa đi vừa phàn nàn: “Còn bao lâu nữa mới đến thôn Tiểu Hà thế? Chúng ta đã đi cả một ngày, chân của ta sắp gãy rồi”.
“Chắc đi qua hai ngọn núi nữa là đến”.
“Hả… Còn phải đi qua hai ngọn núi à? Trời ạ, ta không đi, nếu còn đi, chắc chắn hai chân của ta sẽ bị tàn phế”.
Cố Thanh Hy liếc hắn ta.