“Không thể nào, cho dù phó tộc trưởng với thiếu tộc chủ quay về Thiên Phần tộc cũng không thể rơi từ trên xuống làm hỏng mái nhà. Vả lại, Đan Hồi cốc cách chúng ta xa như thế, trong thời gian ngắn như vậy, làm sao họ có thể quay về được, trừ phi họ chưa từng đến Đan Hồi cốc”.
Cố Thanh Hy và Dạ Mặc Hàn đưa mắt nhìn nhau.
Hai người họ rơi xuống nơi này, nhưng Ôn Thiếu Nghi lại rơi xuống mái nhà, vậy những người khác thì sao, phải chăng cũng rơi xuống nơi khác ở Thiên Phần tộc?
Bất kể là ma chủ, Tịch Thấm hay Bạch Cẩm, thế lực phía sau không hề tầm thường, họ không cần phải quá lo cho những người này, ngược lại là nên lo lắng xem mình có thể an toàn rời khỏi Thiên Phần tộc không.
Mấy hạ nhân thấy không có ai nên mới thậm thà thậm thụt với nhau: “Nể tình hai ta quan hệ tốt, ta lén nói cho ngươi một bí mật động trời. Thiếu tộc chủ và phó tộc trưởng thực sự đã tới Đan Hồi cốc, vết thương chằng chịt trên người họ là do bị người ta đả thương khi ở Đan Hồi cốc đấy”.
“Đùa gì chứ, hai nơi cách nhau xa xôi ngàn dặm, vả lại, Đan Hồi cốc cũng chẳng có ai đủ bản lĩnh để đánh trọng thương phó tộc trưởng cùng thiếu tộc chủ của chúng ta cả”.
“Ta nói tại sao ngươi lại không tin ta chứ, điều này là do chính miệng tỷ tỷ ta nói với ta đấy. Tỷ tỷ ta là tiểu thiếp được sủng ái của phó tộc trưởng Tư Không, lời tỷ ấy nói, chẳng lẽ là giả sao?”
“Không phải chứ..”.
“Thật đó, không chỉ như thế, cốc chủ Nạp Lan và thiếu cốc chủ Nạp Lan cũng tới”.
“Sao cơ... chẳng phải Đan Hồi cốc đang diễn ra đại hội thưởng đan à, sao họ lại tới Thiên Phần tộc của chúng ta?”
“Thế nên ta mới cảm thấy chuyện này có điều gì đó không đúng lắm”.
“Người của Đan Hồi cốc tới Thiên Phần tộc của chúng ta làm gì?”
“Ta làm sao mà biết được, ta chỉ biết họ cũng xuất hiện rất đột ngột, không có bất kỳ dấu hiệu nào mà rơi từ trên trời xuống giống như thiếu tộc chủ vậy... Ta còn nghe nói, Thiên Phần tộc của chúng ta còn có những vị khách không mời khác, tộc trưởng đang truy bắt”.
Hai người vừa nói vừa rời đi.
Cố Thanh Hy sờ cằm theo thói quen, lẩm bẩm nói: “Ha... Lần này Thiên Phần tộc sẽ náo nhiệt lắm đây”.
“Nếu người của Đan Hồi cốc đã tới, vậy thì nếu không có gì bất ngờ, người của Ngọc tộc chắc hẳn cũng đã đến”.
Lòng hai người không khỏi nặng nề.
Ngoại trừ họ ra, tình hình những người khác cũng coi như tạm ổn.
Nhưng người Ngọc tộc xuất hiện ở đây tất nhiên là muốn đánh một trận sống còn với Thiên Phần tộc.
Nơi này là địa bàn của Thiên Phần tộc, nếu xung đột ngay tại đây thì chắc chắn Ngọc tộc sẽ phải chịu thiệt.
“Trước tiên tìm đường ra ngoài đã, nếu tìm được truyền tống trận là tốt nhất, còn không thì cũng chỉ có thể đánh một trận thôi”.
Hai người cùng tìm kiếm nhưng cũng không thấy được bất cứ truyền tống trận nào, bởi vậy Cố Thanh Hy đã xung phong rón rén đi ra ngoài thám thính.
Chỉ có hai thủ vệ.
Cố Thanh Hy bắn ra ám khí, khiến hai người kia không kịp đề phòng đã gục xuống.
Nàng vô cùng thành thạo, nhanh chóng lột quần áo trên người thủ vệ rồi mặc lên người mình, sau đó ném một bộ khác cho Dạ Mặc Uyên.